Ngư Khánh Thu nhìn chằm chằm vào Bạch Vĩnh Nghiễn, hờ hững nói:
-Bắc hải Ngạc thần Nhạc Vân Thương, sầu kiếm Loạn Tưởng Tẫn, Độc Mục Xà Vi Đà Thiên. . .
-Những kẻ này ngụy trang thành người bán hàng rong, buôn bán đồ ăn, ẩn nấp ở khắp nơi trong thành Lữ Châu, sẽ chờ đến đêm nay nội ứng ngoại hợp với Bạch Vĩnh Nghiễn ngươi, tập kích bất ngờ vương phủ, cướp đoạt tường thụy An Nam.
-Đáng tiếc, vị Quảng Mục hộ pháp kia không đích thân tới Lữ Châu, nếu không...
-Nếu không các ngươi có thể bắt được Quảng Mục hộ pháp, một trong tứ đại hộ pháp của Bạch Liên giáo, cũng một lưới bắt hết thế lực dưới trướng, gây thiệt hại nặng nề cho Bạch Liên giáo.
Bạch Vĩnh Nghiễn lắc đầu:
-Mấy tin tức này, chắc là Trần phó đà chủ Trần Vĩnh Thiên của Lữ Châu phân đà tiết lộ cho các ngươi.
-Hắn vốn là nằm vùng mà Tây Tập Sự Hán sắp xếp vào trong Bạch Liên giáo.
-Ngay từ đầu thầm nghĩ sẽ ẩn núp ở cơ sở hai ba năm.
-Không ngờ rằng ba năm rồi lại ba năm, ba năm sau rồi ba năm nữa, thế mà hắn lại trà trộn đến vị trí Phó đà chủ.
-Qua vài năm nữa, đợi cho đà chủ của Lữ Châu phân đà cắt đứt hết ân oán, hắn còn có thể lên đến cả vị trí đà chủ ngay thẳng thật thà.
-Thậm chí dưới sự trợ giúp âm thầm của Tây Tập Sự Hán các ngươi, cả danh hiệu trưởng lão hộ pháp cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng Ngư Khánh Thu cũng khẽ biến sắc, một người nằm vùng cấp bậc phó đà chủ, đã là chuyện cơ mật trọng yếu của Tây Tập Sự Hán rồi.
Bạch Vĩnh Nghiễn hắn làm sao lại biết được?
Hoặc là nói, Bạch Liên giáo đã sớm biết Trần Vĩnh Thiên có vấn đề, cố ý không vạch trần, tiếp tục đợi hắn ở vị trí phó đà chủ.
Để đến thời khác mấu chốt (ví dụ như hiện tại), lợi dụng tình báo giả, mạnh mẽ bắt giữ mật thám của Tây Tập Sự Hán một lượt.
Ngư Khánh Thu trầm mặc một lát, thản nhiên nói:
-Thì tính sao? Quân Tây Hán và đề kỵ Võ Đức Vệ, đã sớm nắm được vị trí của các ngươi rồi...
Dường như là để hưởng ứng lời nói của Ngư Khánh Thu, trong thành bỗng vang lên từng đợt sấm nổ nặng nề.
Mấy đợt ánh lửa, ở những vị trí khác nhau của Lữ Châu phóng lên cao.
Đây là nhóm đề kỵ, đang vây đánh người của Bạch Liên giáo.
Ngư Khánh Thu gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt của Bạch Vĩnh Nghiễn, muốn tìm được trên mặt hắn một tia biểu cảm hoảng sợ và bất an không thể không chế được toan tính.
-Này, này... Làm sao có thể!"
Bạch Vĩnh Nghiễn quay đầu nhìn về phía tường cao của vương phủ vẫn không che khuất được ánh lửa lấp lánh, trên trán chảy ra giọt mồ hôi to như hạt đậu, khớp hàm không kìm được mà run lên, kinh hãi muốn chết, tim gan như muốn nứt ra.
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, một lần nữa khôi phục biểu cảm bình tĩnh thong thả mà còn có chút thiếu đòn.
Thậm chí trên khóe miệng còn lộ ra một tia mỉm cười trào phúng, như là đang nói "Đùa ngươi một chút".
-Đừng để ý, người trong Bạch Liên giáo, đã chết cũng sẽ chết, ta không quan tâm.
Bạch Vĩnh Nghiễn từ trong ngực lấy ra một trang giấy đầy chữ, rung lên giữa không trung, thì thầm từng câu từng chữ:
-Tuyên bố khẩn cấp: bản thân Bạch Vĩnh Nghiễn lúc này trong sạch, ta đã tách rời quan hệ làm thuê với tổ chức Bạch Liên giáo.
-Bạch Liên giáo là gia đình ấm áp hòa thuận, người trong đó đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, ta siêu thích nơi này.
-Bây giờ, xin cảm tạ các thượng cấp của Bạch Liên giáo đã giúp đỡ và quan tâm ta không vô điều kiện, cảm ơn những người làm việc ùng ở Bạch Liên giáo đã mang đến niềm vui cho ta.
-Nhưng bởi vì hợp đồng của bản thân đã đến kỳ hạn, công việc bận rộn, không có ý định tiếp tục nghề nghiệp dạy học, cho nên hiệp ước cùng với Bạch Liên giáo kết thúc tại đây.
-Trong cuộc sống có những ước mơ, mỗi ước mơ đều tuyệt vời, mong Bạch Liên giáo sẽ ngày càng tốt hơn nữa.
-Cuối cùng, bản thân phải trong sạch.
-Những người từng làm việc với ta ở Bạch Liên giáo, như Bắc hải Ngạc thần Nhạc Vân Thương, sầu kiếm Loạn Tưởng Tẫn, chỉ giới hạn ở quan hệ đồng nghiệp với ta thôi.
-Tất cả những hành vi phạm tội mà họ từng phạm phải, không liên quan gì đến Bạch Vĩnh Nghiễn ta. Những lời tố cáo họ đưa ra là không đúng sự thật.
-Mong rằng bọn họ sẽ có tiền đồ lộng lẫy, tương lai tươi sáng, con đường phía trước rực rỡ sáng ngời!
???
Vẻ mặt của Ngư Khánh Thu và các đề kỵ mơ hồ, hoàn toàn không biết được Bạch Vĩnh Nghiễn bán loại thuốc gì trong hồ lô.
Chỉ có Người Vượn tường thụy kia, dường như đoán được cái gì đó, phát ra tiếng cười trầm trầm.
-Tốt lắm, thanh minh xong rồi.
Bạch Vĩnh Nghiễn thu hồi trang giấy, bình tĩnh nói:
-Hiện tại ta đã không còn quan hệ gì với Bạch Liên giáo nữa, các ngươi muốn bắt đám người Bạch Liên giáo, đừng để ý đến ta.
-...
Ngư Khánh Thu hít sâu, quyết định không thèm để ý đến ngôn từ khùng điên của đối phương, lạnh lùng nói:
-Ngươi cảm thấy như vậy thì chúng ta có thể buông tha cho ngươi sao?
-Bắt hắn!
Đề kỵ Tây Hán ở hai bên di chuyển.
Bọn họ hoặc là cùng hành động chiến đấu, rút đao khỏi vỏ, rút nỏ, hoặc là lấy ra những pháp khí có hình dạng và công dụng khác nhau.
Mũi tên như mưa, giăng ngang bắn tung tóe.
Một tấm lưới lớn làm bằng chất liệu không biết tên, ùn ùn chụp xuống.
Ám khí pháp khí không đếm xuể, tấn công đến từ bốn phương tám hướng.
Đối mặt với đả kích từ toàn bộ mọi hướng không thể tránh được, Bạch Vĩnh Nghiễn, hoặc là nói Lý Ngang vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đập đập sàn nhà bằng gỗ.