Chỉ có những cụm rễ cây rậm rạp, kéo dài từ máu thịt của khí quản đi ra.
Hoặc là nâu vàng, hoặc xanh biếc, lẫn lộn.
-...
Nhóm yêu nhân Bạch Liên đột ngột dừng tay, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy hai mắt đám đề kỵ trước mặt đang trợn trừng lên.
Khóe miệng đều nhịp cùng hơi nhếch lên, mỉm cười đầy quỷ dị.
Động tác này cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là nhiều người như vậy cùng làm một lúc.
Dù có là quân đoàn đề kỵ dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, vẫn không nhịn được mà dựng thẳng tóc gáy, nảy sinh ý nghĩ lạnh lẽo ngấm vào xương tủy.
-Hơ, hơ...
Cái đầu rơi trên mặt đất kia, phát ra tiếng thở khàn khàn như ống thổi.
Cái rễ cây ở dưới cổ, giống như cái chân cua, chống xuống mặt đất.
Đưa đầu hắn chậm rãi dựng lên, lộ ra nụ cười quỷ dị, từ tốn nói với Lệ Ngọc Sơn:
-Ngươi, tại sao, lại muốn giết ta...
-CMN, ngươi là cướp, ông là lính. Ông giết ngươi còn phải có lí do?!
Lệ Ngọc Sơn nhe răng cười, rất nhanh vung ngang đao đánh xuống, chém cái đầu quái dị kia thành hai đoạn.
Một đao này giống như một tín hiệu nào đó.
Đám người Bạch Liên giáo vốn yên lặng bất động, mũi, miệng, tai, mắt, tay chân, cơ thể, từng góc trên người, đồng loạt ứa ra cái xúc tu rễ cây rậm rạp.
Những xúc tu thực vật đó nhanh chóng lan ra, trong chớp mắt đã vây xung quanh đám người Bạch Liên giáo, biến chúng thành "Người thực vật".
-CMN...
Lệ Ngọc Sơn tức giận mắng một tiếng, nhưng không hề bừa bãi tiến lên.
Đời này hắn đã gặp qua không ít kỳ thuật quỷ dị âm độc, nhưng đúng là chưa bao giờ thấy thuật pháp nào có thể biến người thành thực vật trong nháy mắt như vậy.
Là ai làm?
Suy nghĩ của Lệ Ngọc Sơn nhanh chóng quay ngược trở lại, bọn chúng đã không thể gọi là người được nữa, cho dù có là Bạch Liên giáo, cũng không đến mức thi triển thuật pháp lên thành viên nội bộ.
Liệu có phải là môn phái tà tu bí ẩn gì đó không?
-Bản thân chết không đáng sợ, đáng sợ chính là chủ nhân...
Đám người Bạch Liên giáo bằng gỗ khàn giọng hò hét, hăng hái liều mạng bổ vũ khí về phía trước:
-Gia nhập với chúng ta! Gia nhập tiến hóa quang vinh đi!
Xét riêng về mức độ cuồng tín, họ đúng là vẫn không thay đổi nhiều...
-Gia nhập CM ngươi! Bao vây!
Lệ Ngọc Sơn rống lên một tiếng, đề kỵ Võ Đức Vệ trong nháy mắt đã hiệu lệnh rút quân nửa bước, dàn thành một vòng tròn chiến trận hoàn chỉnh.
Những binh lính ở ngoài cùng giơ cao khiên, kết chúng lại thành một bức tường chắn.
Binh lính ở trong vặn cán dao ngang vào thân một cái cán khác để tạo thành một thân giáo dài, làm cho chuôi dao ngày càng dài, treo vào khe giữa các tấm khiên chắn.
Đoàn quân Tây Tập Sự Hán tuy rằng không có kinh nghiệm và cũng không được huấn luyện chém giết ăn ý, nhưng đều có bản lĩnh, gây khó khăn cho kẻ địch từ bai bên.
Thân hình bằng gỗ bị thanh kiếm cán dài xẻ thịt không thương tiếc, vụn gỗ bắn tung tóe, nước cây màu xanh thẫm đổ xuống sàn như máu, rơi thành cả vũng.
Nhưng mà, đám người Bạch Liên giáo dường như không có cảm giác đau đớn gì, mặc kệ thân hình có bị đao xỏ xuyên qua, vẫn mang theo nụ cười dữ tợn, đánh về phía tường chắn.
-Gia nhập tiến hóa quang vinh đi! Nghệ thuật, chính là sự bùng nổ!
Tất cả yêu nhân Bạch Liên đều mang vẻ mặt điên cuồng hò hét, mở rộng hai tay, ôm lấy tường chắn.
Những cái tu trong ngực bắt đầu khởi động, giống như đóa hoa nở rộ, âm thầm tích lũy sức mạnh.
Không ổn!
Trong lòng Lệ Ngọc Sơn kích động mạnh, còn chưa kịp hô lên một chữ.
Cơ thể của nhóm yêu nhân Bạch Liên đã nhanh chóng bành trướng, ngay lập tức biến thành những quả bóng bay căng phồng.
Cuối cùng, nổ tung ra!
Ầm!!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, vòng tròn phòng thủ kiên cố của Võ Đức Vệ, dưới áp lực của trận nổ trong nháy mắt đã sụp đổ.
Tất cả đề kỵ bay tứ tung ra ngoài, đập vào tường, va vào trụ.
Mặt ngoài của giáp bị bao phủ bởi một lớp gỗ vụn mịn, mảnh vụn xương thịt, và ... Sợi nấm màu trắng?
Lệ Ngọc Sơn, người cũng đang choáng váng vì vụ nổ cũng không kịp nghĩ nhiều, ho ra máu rồi miễn cưỡng từ trên mặt đất bò dậy, đá văng toàn bộ thuộc hạ chạy ra khỏi đại sảnh sắp sụp đổ.
Với chút sức lực cuối cùng, hắn ta đã trốn thoát trước khi bị chôn vùi bởi xà nhà bằng gỗ và đá vụn.
Khách khứa lúc trước bị "mời ra" bây giờ đang ở trong sảnh phụ của vương phủ.
Tiếng nổ lớn đến đinh tai nhức óc, chỉ cách nơi bọn họ đứng một bức tường.
Khói đặc cuồn cuộn bốc lên cao, giống như muốn chặn luôn cả ánh sao.
Vị Thục vương kia đã sớm được hộ tống rời đi.
Các cao tăng của khu vực chùa Vĩnh Linh, thầy tu An Nam, cùng với đề kỵ Võ Đức Vệ canh giữ ở sảnh phụ khi nghe được tiếng nổ lớn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, đều xông về phía đại sảnh.
Chỉ còn mọi người mặt mũi tái nhợt ở yên tại chỗ, hai mặt nhìn nhau.
Trong đại sảnh chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tống Thư Khinh không để ý đến người khác, bước nhanh đến bên cạnh tường viện, từ trong ngực lấy ra một cái bút lông, vẽ một cánh cửa đơn giản trên tường.
Một nét bút hoàn thành bức tranh, trên mặt tường bằng phẳng đã chợt hiện ra một cánh cửa gỗ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, lại hiện ra ngã tư đường ở bên ngoài hậu viện vương phủ.
Trên phiến đá khắc trụ cưỡi ngựa phía đối diện vẫn còn lưu lại hai sợi dây thừng buộc hai con ngựa.
Tống Thư Khinh xoay người lại, sắc mặt điềm tĩnh nói với người hiển quý (*) dẫn mình tham gia yến hội vương phủ:
-Đại nhân, đi bên này.
(*) Người hiển quý: người có chức tước cao.
Vị hiển quý ngây ra một lúc:
-Đây là?
-Lữ Châu sắp hỗn loạn rồi, vẫn là nên nhanh chóng chạy đi ạ.