Lý Ngang vẩy một cái đuôi lông mày:
-Cậu từ đâu tới? Không phải cũng nhảy ra từ viên đá chứ?
-không phải.
Con vượn lắc đầu, không thèm đếm xỉa đến chữ “cũng”, tự nhủ:
-Ta không còn nhớ mình sinh ra lúc nào.
Điều đầu tiên ta nhớ là ta mở mắt ra và thấy mình từ trên trời rơi xuống và đụng vào một khu rừng rậm.
Khi đó ta bị thương rất nặng, sau khi từ dưới đất đứng dậy, dùng thảo dược chung quanh để chữa trị, sau đó thì luôn ở trong rừng rậm.
Ánh mắt con vượn hơi mất tập trung, nó lẩm bẩm một mình:
-Ta đã ở trong rừng bảy năm rồi.
Lúc đầu, ta phải tránh chó rừng, hổ, báo, mãng xà độc trùng, thường xuyên bị thương, rất chật vật.
Thời gian trôi qua, ta phát hiện sức mạnh của mình ngày càng mạnh lên, cũng càng ngày càng ‘thông minh’ hơn.
Có thể tạo ra nhiều công cụ khác nhau để chống lại và thậm chí giết chết những con thú mạnh mẽ.
Cuối cùng, ngay cả một số quái vật trong rừng cũng e ngại ta, chạy trốn khỏi lãnh thổ của ta.
Ta đã trở thành vua của khu rừng, nhưng nơi này của ta.
Tường Thụy chỉ vào trái tim của mình, nhỏ giọng nói:
-Lại luôn cảm thấy trống rỗng.
Ta cảm thấy cô đơn, tĩnh mịch.
Muốn tìm đồng loại có thể giao tiếp cùng.
Tuy nhiên, ngay cả con vượn trong rừng trông giống ta nhất cũng không thể hiểu được trí tuệ của ta.
Dù ta có dạy chúng như thế nào, cũng không thể khiến chúng thông minh như ta.
-Nghe có vẻ rất bi thảm.
Lý Ngang nhẹ gật đầu, hắn hiểu rất rõ cảm giác này.
Tường Thụy tự nhủ:
-Sau đó, ta tìm thấy một ngôi làng của con người, họ sống một cuộc sống nguyên thủy và lạc hậu ở bìa rừng.
Môi trường sống thậm chí còn tồi tệ hơn so với thường dân Trung nguyên.
Ta ẩn mình trong bóng tối để quan sát họ và học ngôn ngữ cũng như kiến thức của họ. Điều này không khó đối với ta.
Đôi khi, ta còn bí mật giúp họ.
Ví dụ như giải cứu những người lạc đàn bị thú dữ tấn công và hướng dẫn họ trồng các loại cây trồng phù hợp với thổ nhưỡng của địa phương.
Họ không bao giờ phát hiện ra ta, chỉ cảm thấy khu rừng đang che chở cho họ, cuối cùng còn dựng lên một cột vật tổ để thờ thần rừng.
Tuy nhiên, ta đã không hòa nhập vào họ.
Tường Thụy chỉ vào khuôn mặt nửa người nửa vượn của mình:
-Dù có cạo sạch lông tóc trên người, mặc quần áo loài người vào thì cũng không thể thay đổi được khuôn mặt này.
Nếu ta ra khỏi rừng và tuyên bố với họ rằng ta là thần rừng.
Khả năng lớn nhất là bị coi như một con quỷ và bị xua đuổi đi.
-Bình thường.
Lý Ngang nói:
-Diệp Công là rồng tốt mà.
-Không sai.
Tường Thụy gật đầu nói:
-Dĩ nhiên ở An Nam không có thành ngữ này, bọn họ có cách nói khác ...
Tóm lại, ta đã âm thầm giúp đỡ ngôi làng đó.
Sử dụng kiến thức bẩm sinh của ta trồng những cây trân quý ở bìa rừng, để dân làng trở nên giàu có nhờ buôn bán gỗ.
Từ một ngôi làng nhỏ với hơn chục hộ gia đình đến một thị trấn nhỏ với hàng trăm, hàng nghìn người.
-Rồi sau đó thì sao?
Lý Ngang hỏi:
-Tin tức lan rộng như vậy đã thu hút đám tu sĩ?
-Cũng không phải?
Tường Thụy trầm giọng nói:
-Ta phát hiện một lữ khách trên núi bị rắn độc cắn, ý thức mơ hồ, rất nguy kịch.
Liền đưa hắn ta về hang ổ và cứu sống hắn ta.
Sau khi hắn tỉnh dậy, cho hắn các loại thảo mộc và thức ăn, bảo hắn rời khỏi con đường núi.
Cũng căn dặn hắn cho dù thế nào cũng không được tiết lộ sự tồn tại của ta với thế giới bên ngoài.
Lý Ngang lắc đầu nói:
-Xem ra hắn đã không giữ được lời hứa.
-Đúng vậy a...
Tường Thụy lẩm bẩm:
-Hắn biết ơn ta, cảm động đến rơi nước mắt và hoàn toàn đồng ý với yêu cầu của ta, tuyên bố hắn sẽ tuân thủ lời hứa của mình.
Ban đầu hắn ta đã làm điều đó.
Theo linh cảm sâu xa bên trong của ta.
Hắn ta lấy thực phẩm thảo mộc đi ra khỏi núi, nhưng lạc đường lần nữa, không dễ dàng đến được một bến đò, cầu xin người lái thuyền chở hắn ta đi.
Người lái đò cho hắn ta lên thuyền, lúc đó hắn ta đã không ăn mấy ngày, đói đến mức chóng mặt hoa mắt, nội tạng đau quặn.
Lại cầu xin người lái đò cho đồ ăn.
Nhà thuyền không chịu, nói để hắn lên đò qua sông miễn phí đã là phá lệ rồi, lại con cho hắn ăn uống chùa, việc này truyền ra ngoài, có phải người qua đường đều muốn xin miễn phí.
Vậy không cần phải kinh doanh đò nữa.
Tường Thụy dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:
-Người lữ hành van xin bằng mọi cách có thể, người lái đò từ đầu đến cuối không hé miệng.
Ta đã tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, nhưng vì ta ở trên núi nên không thể giúp được gì.
Cuối cùng, người lữ hành đã đưa ra một vụ giao dịch.
Tường Thụy yên lặng ngẩng đầu, rũ mắt xuống nói:
-Hắn ta nói, giữa các ngọn núi, có một con kỳ thú nửa người nửa vượn, có thể nói được tiếng người.
Chính con quái vật đó đã cứu hắn.
Nếu người lái đò cho hắn đồ ăn, hắn ta sẵn sàng chỉ đường cho người lái đò, để người lái đò đưa người lên núi bắt thú lạ.
Cho dù là lột lông hay lấy thịt để bán ở chợ.
Hay là nhốt nó trong lồng và bán cho giới quý tộc, coi như thưởng thức một loài động vật quý hiếm.
Tất cả tiền thu được, hắn ta sẽ không lấy một đồng nào, cho người lái đò tất.
Lý Ngang bình tĩnh ngồi trên giác mai con nhuyễn trùng đào, chỉ nghe, không ý kiến gì.