Hắn trao đổi vị trí với cấp dưới một cách lặng lẽ, rồi đặt mình lên vị trí hàng đầu trong đội.
-Không có râu là thiếu chủ!
Công Dương Hãn tự dán bộ râu giả do thuộc hạ đưa cho.
-Chiều cao 1m6 là thiếu chủ!
Bên cạnh Công Dương Hãn là mấy tên giáo chúng Súc Cốt Công đang vặn vẹo xương cốt, chỉnh chiều cao cho bằng với Công Dương Hãn.
Tống Kiệt không ngừng cao giọng kêu to.
Nhóm kỵ sĩ cưỡi ngựa rút ngắn khoảng cách với giáo chúng Bạch Liên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng bị đuổi kịp.
Bạch Liên giáo chúng lòng như tro nguội, nếu những người họ đang đối mặt là những quan binh bình thường, có lẽ lúc này có thể bắt những người dân trong các ngôi nhà hai bên đường làm con tin.
Hy vọng đối phương có thể sợ mà ném chuột vỡ bình và cho bọn họ có không gian thở.
Nhưng mà, hiện tại truy kích chính là đội kỵ sĩ Vũ Đức Vệ, cho dù dân chúng Lữ Châu có chết nhiều hơn nữa, cũng không đàm phán hoà giải với Bạch Liên giáo.
Loạt soạt.
Tiếng xích kéo trên mặt đường lát đá xanh vang lên phía trước.
Giáo chúng Bạch Liên vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra phía trước một sợi xích đen nặng nằm chắn ngang ba con đường giữa không trung.
Trên dây xích có dán dày đặc những lá bùa bằng giấy màu vàng.
Đội kỵ sĩ và quan binh cầm đuốc xuất hiện trên đường phố theo bốn hướng trước, sau, trái, phải, bao vây hoàn toàn người dân Bạch Liên.
Chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở đây sao?
Tâm trạng tuyệt vọng dâng lên từ đáy lòng Công Dương Hãn, khuôn mặt ôn nhu đẹp trai của hắn ta trở nên dữ tợn và méo mó, giống như một con thú dữ bị dồn vào đường cùng.
-Phóng tên!
Kỵ sĩ để râu quai nón hét lên, những mũi tên nỏ dày đặc từ tứ phía rơi xuống.
-Ta xem ai dám hại thiếu chủ nhà ta!
Tống Kiệt hét lớn, dùng một chân đập vỡ mái ngói, ngã xuống cầu thang, một chưởng vỗ bay tám cánh cửa, khiến cánh cửa gỗ bay ra ngoài, miễn cưỡng cản hầu hết các mũi tên trên không.
-Thuộc hạ cứu giá chậm trễ!
Tống Kiệt một mặt trung thành hô lớn với Công Dương Hàn ở ngoài cửa:
-Thiếu chủ mau vào đi! Đây có một con đường bí mật dẫn xuống lòng đất!
Ngươi còn mặt mũi xuất hiện?
Trên trán Công Dương Hãn nổi đầy gân xanh, hận không thể xé xác Tống Kiệt đang đứng trước mặt hắn ngay tại chỗ.
Nếu không phải do tên khốn này nói dối tình báo, gây ra bất lợi,
Thậm chí hắn còn làm nội gián, thông báo cho Vũ Đức Vệ ở đây có Thiếu chủ của Bạch Liên giáo,
Thì làm sao mà bọn họ lại bị bao vây trong thành, suýt chút nữa chết dưới loạn tiễn như thế này?
-Ngươi...
Công Dương Hãn vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy phía sau lưng có tiếng mũi tên bắn ra hàng loạt, thỉnh thoảng còn xen lẫn một vài tiếng xé gió sắc bén siêu nhỏ không thể quan sát được.
Đó là vô số thanh trường kiếm giản dị tự nhiên, bắn ra từ binh lính của Vũ Đức Vệ ở phía sau,
Các thanh kiếm bay tầm thấp, lướt qua mặt đường bằng đá xanh, đâm về hướng những người đang ngồi trong phòng.
Phi kiếm!
Hai tên Bạch Liên giáo chúng đứng ở phía ngoài cùng không kịp né tránh, trực tiếp bị mũi kiếm đâm xuyên tim, chẳng la được một tiếng đã quỳ rạp xuống đất, đánh mất tính mạng.
Chỉ thấy Công Dương Hãn đứng bên cạnh lão giả hai mắt thất thần, trong miệng nhanh chóng niệm chú văn, chống đỡ phi kiếm lượn vòng trong không trung,
Một gã hòa thượng to béo lực lưỡng nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, vung cây thiền trượng nặng trịch trong tay, đánh hai thanh phi kiếm rơi xuống đất.
Những Bạch Liên giáo chúng khác lúc này mới kịp phản ứng lại, rút binh khí tránh trả những thanh phi kiếm còn lại.
Nhưng mà, những Đề Kỵ của Vũ Đức Vệ đã nhắm về hướng nhà lầu, bắt đầu tiến công.
-Các huynh đệ hãy xem ta bảo vệ Thiếu chủ!
Tống Kiệt hô lớn một tiếng, bàn tay nhanh như chớp nắm lấy bàn ghế ở hai bên, ném hết về phía cửa, chặn cửa lại, tạm thời ngăn được mưa tên bắn tới.
Chỉ có hai cây lọt vào trong, vừa vặn một trái một phải cắm ở hai bên vai của hắn,
(`? w? ′)/
Máu tươi từ trên vai trào ra đầm đìa, nhưng mà Tống Kiệt giống như là không cảm nhận được đau đớn, xoay người lại nhìn Công Dương Hãn lo lắng nói:
-Thiếu chủ, nơi này nguy hiểm lắm, mau đi theo ta!
Vừa dứt lời, hắn cũng không thèm để ý tới sự phản kháng của Công Dương Hãn, nắm lấy cổ tay hắn, rồi kéo hắn chạy về phía sau đình viện.
Căn nhà lầu này là một tòa tửu lâu, trong đình viện có guồng nước, thủy kính, chuồng ngựa,
Ngoại trừ những thứ đó, ở giữa đình viện còn có một cái hố rất lớn.
Đường kính của hố khoảng ba mét, và lối vào là một đường hầm hình tròn đều đặn và trơn bóng,
Men theo ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy cái hố thẳng tắp, sâu không lường được, dường như thông vào sâu dưới lòng đất.
Những Bạch Liên giáo chúng đuổi theo cũng nhận ra vấn đề liền hỏi:
-Đây là...
-Không kịp giải thích, mau nhảy đi!
Vẻ mặt Tống Kiệt vô cùng nôn nóng, một tay đẩy Công Dương Hãn xuống hố, bản thân và mấy tên đồng bọn mặc hắc bào cũng nhảy vào trong đó, biến mất tại đình viện của tửu lâu.
Lúc này, Đề Kỵ của Vũ Đức Vệ cũng đã xông đến, để dàng đẩy đống bàn ghế chặn ở cửa ra,
Thậm chí người đàn ông trung niên để râu quai nón cầm đầu, ngồi trên lưng ngựa vung vẩy mã giáo hạng nặng, trực tiếp đập bể tường viện, cuốn theo bụi mù đánh tới.
-Nhảy!
Lão giả lông mày trắng vẫn luôn đi theo bên cạnh Công Dương Hãn không hề do dự nhảy vào hố, những Bạch Liên giáo chúng khác cũng đành bất chấp, mà nhảy xuống theo.
Cái hố còn sâu hơn so với tưởng tượng của bọn họ,
Giáo chúng Bạch Liên trượt xuống theo đường hầm trơn bóng, không gian tối đen như mực và tiếng gió rít gào bên tai, càng khiến cho bọn hắn kinh hãi,
Hoảng sợ hét chói tai theo bản năng, vươn tay muốn chống vào vách tường, nhưng cũng không ngăn được đà rơi xuống, lại chỉ khiến cho da thịt trên ngón tay bị mài nát, lộ ra cả xương trắng.