Nhất thời mọi người cảm thấy kinh hãi như nhìn thấy người trời,
Hiểu Thư Sinh bên cạnh xót xa nói:
-Đầu óc của Tống đà chủ dường như... không còn cảm thấy đau đớn nữa rồi.
Đám người Ngô Hồ, Nguyễn Thiên Nguyễn Địa đau xót trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương,
Nhất Diệp Thanh tiến đến, mắt ngân ngấn nước rải bột thuốc vào miệng vết thương trên hai bên vai, rồi dùng băng vải trắng, giúp hắn băng bó cẩn thận hai bên bả vai,
Khung cảnh thật hào sảng và bi tráng.
-Tống đà chủ đã quên rất nhiều chuyện, nhưng hắn chưa từng quên nguyện trung thành với ngài.
Hiểu Thư Sinh trầm giọng giải thích rõ ràng với Công Dương Hãn,
Trên mặt Tống Kiệt, cũng đúng lúc lộ ra một nụ cười trông hơi đần độn.
-Việc này...
Công Dương Hãn không khỏi nuốt nước bọt, nhất thời nghi ngờ trong lòng đã tiêu tan hơn phân nửa.
Dường như, Tống Kiệt thật sự không có tạo phản?
Hắn không phải nội gián sao?
Đang lúc Công Dương Hãn thay đổi suy nghĩ, thì từ trong đường hầm trên đỉnh đầu mọi người, truyền đến tiếng gió rít gào, như là có cái gì đó đang rơi nhanh xuống.
-Không hay rồi!
Sắc mặt Tống Kiệt bất ngờ thay đổi, vội vàng nói:
-Thân phận của thiếu chủ cao quý, đám Vũ Đức Vệ gian xảo nhất định sẽ không buông tha cho Thiếu chủ.
Tuy rằng giáo chúng Bạch Liên mọi người đều đồng tâm hiệp lực, chí vững như thành đồng, nhưng nhân lực của chúng ta không bằng đối phương.
Hiện tại nhất định bọn họ đã bao vây quanh miệng hố, không ngừng ước lượng thử chiều sâu của hố, thử xem phía dưới hố có an toàn hay không.
Nếu như để bọn họ phát hiện ra hệ thống mạng lưới đường hầm ở dưới thành Lữ Châu và xuống được tới đây, chúng ta lấy ít địch nhiều, sớm hay muốn cũng sẽ bị tiêu diệt.
Công Dương Hãn nhíu mày sốt ruột hỏi:
-Vậy bây giờ phải làm thế nào đây?
Vẻ mặt Tống Kiệt nghiêm túc nhìn một lượt bảy lối vào xung quanh nền đất hình bầu dục, trầm giọng nói:
-Hôm nay Tống mỗ mới phát hiện ra sự tồn tại của đường hầm ngầm dưới thành Lữ Châu,
Chỉ biết có một con đường để đi ra đi vào thôi.
Nhưng mà phía trên đã bị Vũ Đức Vệ bao vây, không thể rời khỏi bằng lối đó được nữa,
Biện pháp duy nhất, chính là tạm thời trốn vào mạng lưới đường hầm bốn phương thông suốt, để tránh mặt Vũ Đức Vệ một lát nữa sẽ đuổi đến đây,
Đồng thời cũng tìm một đường ra khác, để lại kí hiệu ẩn ở bên đường,
Cứ như vậy, cho dù không tìm được con đường khác thông lên mặt đất, thì ở trong đường hầm rối ren phức tạp này cũng có thể tránh thoát Vũ Đức vệ, sau đó dựa vào kí hiệu để lại dọc đường mà trở lại con đường cũ,
Rồi từ đường hầm hiện tại trên đỉnh đầu chúng ta, quay về mặt đất.
Dường nhưng để chứng minh cho lời nói của Tống Kiệt,
Vài ngọn đuốc bốc cháy ngùn ngụt rơi xuống từ lối ra của đường hầm, rõ ràng chính là do Đề Kỵ Vũ Đức Vệ ném xuống,
Mà bên trong đường hầm, cũng vang lên tiếng gió rít và tiếng kim loại va chạm vào nhau càng ồn ào hơn so với trước đó,
Loáng thoáng, còn có thể nghe thấy tiếng người.
Tống Kiệt chắp tay, nghiêm túc nói với Công Dương Hãn:
-Việc này không nên chậm trễ, là ở lại đây cùng đám Vũ Đức Vệ gian xảo tử chiến đến cùng, hay là đi sâu vào đường hầm,
Xin Thiếu chủ nhanh chóng đưa ra quyết định.
"..."
Công Dương Hãn và lão giả bên cạnh liếc nhau, hít sâu một sơi, khẽ nói:
-Cứ làm theo lời của Tống đà chủ nói, chúng ta đi thôi!
Nhất thời lông mày của Tống Kiệt cũng giãn ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, miệng vết thương ở bả vai lại nứt ra, hai dòng máu nhỏ bắn ra như suối nhỏ, một trái một phải không ngừng tuông ra, trông giống như hai cọng dây anten.
Nếu Thiếu chủ đã đưa ra quyết đinh, thì giáo những chúng Bạch Liên còn lại chỉ đành nhanh chóng chỉnh đốn trang bị, nhìn Nhất Diệp Thanh giúp Tống Kiệt băng bó lại miệng vết thương,
Sau khi chỉnh đốn sơ qua, thì đi theo Tống Kiệt đang cầm đuốc, chui vào một đường hầm ngầm trong đó.
Bên trong đường hầm tối tăm, một đám giáo đồ Bạch Liên cầm đuốc đi trước.
Đường hầm dài quanh co, đầy côn trùng và kiến, thỉnh thoảng còn có vài giọt nước bùn lạnh lẽo như băng rơi xuống, từ cổ áo trượt vào lưng, lạnh thấu xương.
Điều duy nhất đáng mừng, chính là đường hầm này cũng khá là rộng rãi, không cần phải cúi người bò, còn có thể cùng một lúc bốn người đi song song, hỗ trợ cho nhau.
Lào xào.
Tạp âm vang dội truyền đến từ sâu trong đường hầm, không thể phân biệt rõ là ở xa hay gần,
Giống như có một nhóm người đang đến gần đây,
Cũng giống như tiếng của một con quái vật khổng lồ, đang thong thả hô hấp.
Giáo chúng Bạch Liên chợt dừng bước theo bản năng, quay đầu nhìn nhau, trên gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đầu tiên ở trên mặt đất thì bọn họ bị Vũ Đức Vệ truy đuổi, chặn đường bao vây,
Tiếp đó lại phải ở dưới đường hầm tăm tối này cũng không biết là đã đi được bao lâu rồi, vừa đói lại vừa buồn ngủ, mệt mỏi rã rời.
Khí thế ngang tàng, độc ác, xem mạng người như cỏ rác lúc trước, đều bị hao mòn gần hết.
-Không cần lo lắng,
Tống Kiệt nhỏ giọng nói:
-Đường hầm này có cấu trúc đặc biệt, có thể làm biến dạng âm thanh rồi truyền đi rất xa.
Nơi phát ra âm thanh, chắc hẳn không ở gần chúng ta.
Để chứng minh lời mình nói là thật, Tống Kiệt đi ra khỏi hàng, hít sâu một hơi, mở lớn miệng, la to lên
Đồng thời dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào miệng nhanh chóng,
Phát ra âm thanh "A - a - a - a" đứt quãng.
Sau một lúc, chỉ nghe bên trong đường hầm truyền đến hồi âm "A - a - a - a" mơ hồ, không rõ phương hướng.