Lắng tai nghe, thì phát hiện ra là mấy nhóm Đề Kỵ của Vũ Đức Vệ,
Bọn họ đuổi theo hành tung của Thiếu chủ, cũng xuống đến đây rồi.
-Đề Kỵ?
Lão giả lông mày trắng cau mày nói:
-Trang bị của bọn họ như thế nào? Có bao nhiêu người? Có viện quân hay không? Tình hình trên mặt đất như thế nào?
-Việc này... thuộc hạ cũng không biết.
Giáo chúng Bạch Liên thành thật đáp:
-Bởi vì đường hầm có thể truyền âm, thuộc hạ cùng mấy vị đồng môn không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể áp tai lên vách tường, nghe thật kỹ càng.
Nghe được một lúc, mới phát hiện trong đám người nói chuyện, có một người là chưởng hình Thiên hộ đương nhiệm của Tây Tập Sự Hán, Ngư Khánh Thu.
-Ngư Khánh Thu?
Lão giả lông mày trắng nhướng mày,
-Không phải hắn đang ở trong vương phủ ôm cây đợi thỏ, chờ có người tìm đến cửa hay sao? Sao lại xuống đến tận đây rồi.
-Chuyện này...
Giáo chúng Bạch Liên há miệng thở dốc, liếc nhìn Tống Kiệt đang đứng bình chân như vại một cái, nhẹ giọng nói:
-Trong vài lời mà thuộc hạ nghe được, Ngư Khánh Thu giải thích với Đề Kỵ Võ Đức Vệ, là vì hắn phải đuổi theo Bạch Vĩnh Nghiễn đã bắt cóc Tường Thụy của An Nam nên mới đến đường hầm.
Mà Bạch Vĩnh Nghiễn, rất có thể đã muốn tránh mặt Bạch Liên giáo.
-Không thể nào có chuyện đó được!
Tống Kiệt mở hai mắt, chắp tay nói với Công Dương Hãn,
-Thiếu chủ, Tống mỗ ta có thể thề với trời,
Cho dù như thế nào thì huynh đệ Bạch Vĩnh Nghiễn cũng không thể phản bội lại bản giáo.
Ta và hắn đã quen nhau từ năm mười bốn tuổi đến thận bốn mươi tuổi, ta rất hiểu hắn,
Bạch Liên đối với hắn có ơn tái sinh.
Hắn cũng hết mực trung thành và tận tâm với Bạch Liên, mỗi sáng sớm ngủ dậy đều phải tụng một lần kinh văn của Bạch Liên, bàn chân một trái, một phải có khắc hai chữ Bạch Liên,
Ngay cả khi đi Di Hồng Viện giải trí, cũng phải mang theo mấy chục bức tranh các đời giáo chủ Bạch Liên đang mỉm cười, treo trên tường bên trong phòng để chiêm ngưỡng.
Hắn trung thành như thế, sao có thể tránh mặt Bạch Liên được?
Dứt lời, Tống Kiệt nhíu mày, nhìn tên giáo chúng Bạch Liên đang mật báo tin tức, híp mắt hoài nghi nói:
-Ta cảm giác ngươi nói lời này, là đang ăn không nói có, ăn đứng nói ngược, ngươi đang tưởng tượng và bịa đặt vô căn cứ.
Nói, ngươi có phải là gián điệp của Vũ Đức Vệ đang ẩn náu trong Bạch Liên Thánh giáo, cố tình bôi nhọ huynh đệ tốt Bạch Vĩnh Nghiễn của ta đúng không?
Nghe Tống Kiệt chất vấn liên tục, trên mặt đệ tử Bạch Liên lập tức lộ ra một nụ cười giễu cợt, hít sâu một hơi, chuẩn bị kiếm chuyện với hắn một phen.
Hắn nhìn giống phản đồ chỗ nào?
Công Dương Hãn không có tâm trạng nghe bọn họ tranh cãi, gọn gàng dứt khoát nói:
-Ngươi nói tiếp đi, đám người Ngư Khánh Thu còn nói cái gì nữa?
-Vâng.
Giáo chúng gật đầu nói tiếp:
-Theo như lời Ngư Khánh Thu nói, hắn ở trong đường hầm dưới lòng đất này đã gần một canh giờ, đại khái phát hiện ra toàn bộ hệ thống đường hầm có thể chia làm ba tầng.
Tầng thứ nhất chỉ là một đường hầm đơn thuần, địa thế quanh co phức tạp, nếu sơ suất thì sẽ rất dễ bị lạc mất phương hướng, đi lòng vòng một chỗ.
Nhưng chỉ cần ở ven đường để lại kí hiệu cẩn thận, tiếp viện đầy đủ, cuối cùng cũng có thể tìm được đường trở lại mặt đất.
Không có nguy hiểm đến tính mạng.
Mà tình hình ở tầng thứ hai thì khá là phức tạp, người xông vào sẽ gặp phải những cánh cửa lớn bằng đá, trên cửa sẽ có đủ loại câu hỏi vô cùng kì quái.
Lão giả lông mày trắng cau mày, khẽ hỏi:
-Câu hỏi gì vậy?
-Hắn không nói rõ.
Giáo chúng Bạch Liên trả lời:
-Có điều hắn nói, nếu trả lời sai câu hỏi ở tầng thứ hai, vào sai đường hầm, thì sẽ gặp phải trừng phạt nhất định,
Nhưng mà, đối với những kẻ trộm mộ tầm thường không có pháp lực mà nói, thì đó chính là cục diện thập tử nhất sinh,
Còn với tu sĩ thì chỉ xem như hơi nguy hiểm một chút thôi, cũng không tính là rơi vào tình thế tuyệt vọng không lối thoát.
Trong lòng Công Dương Hãn cũng thấy yên tâm hơn, tiếp tục hỏi:
-Vậy còn tầng thứ ba thì sao?
Giáo chúng Bạch Liên nhíu mày, không chắc chắn lắm mà nói:
-Theo như Ngư Khánh Thu miêu tả, thì tầng thứ ba cũng cùng một kiểu với tầng thứ hai,
Nhưng mà ở đây sau khi trả lời chính xác câu hỏi, thì sẽ được phần thưởng nhất định,
Ví dụ như là nhựa cây có thể khiến tóc bạc trở thành đen,
Hoặc trái cây có thể chữa lành vết thương cũ,
Hay nước suối có thể khiến người sử dụng chỉ nói ra sự thật.
Còn nhiều thứ khác nữa.
-Hoang đường.
Tống Kiệt lắc đầu nói:
-Hắn nghĩ nơi này là động phủ tiên cung của một vị tiên đắc đạo nào đó đã từng ở hả? Lại còn cất giấu phần thưởng bí mật quý giá nữa chứ?
Cho dù trên đời thật sự có tiên cung, thì cũng tuyệt đối không thể ẩn giấu ở dưới Lữ Châu, tiếp giáp với Cửu U Hoàng Tuyền, đầy sâu bọ bùn đất như thế này.
-Tiên cung thì không chắc, nhưng là bí cảnh thì cũng có thể.
Lão giả lông mày trắng nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, buồn bã nói:
-Trong lời đồn, yêu ma tài ba hoặc là tán tu có tu vi che trời, sau khi chết thì thi thể trải qua vạn năm cũng không thối rữa,
Theo pháp lực phát tán ra, cảnh vật xung quanh sẽ xuất hiện thay đổi nghiêng đời lệch đất, thậm chí còn tự tạo ra đủ loại bí cảnh không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà trước mắt, chúng ta lại bị bao vây ở Lữ Châu, việc cấp bách bây giờ vẫn là nhanh chóng tìm được đường ra.
Tất cả các triều đại đều sẽ xuất hiện tin đồn, một vị tu sĩ mạnh mẽ đứng đầu nào đó, những năm đầu có thể là một người bình thường không hề có thiên phú tu hành, chỉ là vô tình vào được động phủ của tiền bối, hiền nhân, sau khi có được truyền thừa,
Mới có thể cá chép hóa rồng,
Nhân sĩ giang hồ bình thường, chắc hẳn đều sẽ mơ tưởng đến cái gọi là bí cảnh,
Nhưng mà những giáo đồ Bạch Liên cuồng nhiệt như bọn họ trong đầu đều không có trời cao, chỉ có Bạch Liên trường tồn,
Cho dù thực sự có bí cảnh, cũng phải đợi đến khi cứu được Thiếu chủ ra, mới thăm dò đến cùng, rồi dâng tặng bảo tàng trong đó cho Giáo chủ.