Nhưng mà, Công Dương Hãn lại không hề cảm kích.
-Đều cút ngay cho ta!
Chỉ thấy khóe mắt Công Dương Hãn nổi lên gân xanh, trong hai tròng mắt tràn đầy tơ máu, mặt mày dữ tợn, không còn chút phong độ nhẹ nhàng lịch thiệp nào của ngày thường.
Trong nháy mắt những giáo chúng Bạch Liên chắn ở trước mặt hắn đã bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, bay ra hai bên, để chừa lại khoảng trống.
Răng rắc răng rắc.
Nhân Diện Ngô Công điên cuồng lao tới, những cái chân hẹp dài của nó sắc bén như dao, chọc thủng nhiều lỗ sâu hoắm trên mặt đất,
Ba mũi khoan răng cưa điên cuồng xoay tròn, khiến cho kẻ khác tin tưởng chắc chắn rằng cho dù là đá tảng, tinh thiết, cũng có thể nghiền thành vụn.
-Chết đi!
Công Dương Hãn quát lớn một tiếng, bàn tay nắm lấy hư không, đột nhiên ném thứ gì đó về phía Nhân Diện Ngô Công,
Bóng người tà dị phía sau, lặp lại động tác giống hệt hắn, mỉm cười phóng đoản thương đi.
Mũi thương hư ảnh lao nhanh lướt qua mặt đất, lặng yên không một tiếng động, không hề cắm vào đầu của Nhân Diện Ngô Công.
Không nó tiếng nổ vang, cũng không có hiệu ứng âm thanh, ánh sáng gì cả,
Nhân Diện Ngô Công vẫn điên cuồng chạy đến như cũ, nhưng mà ở giữa đường tốc độ của nó bất chợt chậm lại.
Giáp xác vốn dĩ rất kiên cố, lại trở nên mềm mại yếu ớt, đứt đoạn rạn nứt,
Thậm chí còn không chống đỡ nổi thể trọng của thân thể con rết, khiến cho thịt côn trùng trắng nhợt ở phần bụng rơi xuống, chà sát trên mặt đất, da tróc thịt bong.
Xì xì.
Từ trong những khe hở của lớp giáp xác trên thân Nhân Diện Ngô Công, những dòng nước mủ vàng xanh phun ra, đổ xuống đầy dất,
Bùn đất tiếp xúc với máu loãng, lập tức tỏa ra sương mói mờ nhạt, ăn mòn hòa tan, trở thành một vũng bùn lầy đen xì, sền sệt, dinh dính.
Con rết không cảm thấy đau đớn vẫn cố bò đến,
Nhưng theo sự ăn mòn tan rã từ trong ra ngoài của thân thể, mỗi bước của nó ngày càng suy yếu đi,
Cả thân hình côn trùng, giống như bị trượt chân, nghiêng ngả lảo đão, di chuyển tại chỗ đã rất khó, chứ đừng nói tiến về phía trước.
Cuối cùng, Nhân Diện Ngô Công té ngã trên mặt đất, đầu lệch sang một bên, cả thân hình khổng lồ ngập trong đống nước xanh sủi bọt.
-Cứu ta.
Theo tiếng la lên cuối cùng, hình cầu phát sáng trong hốc mắt của Nhân Diện Ngô Công, chậm rãi tắt đi.
-Phù, phù.
Trong đường hầm vọng lại tiếng hít thở dồn dập của Công Dương Hãn đã vô cùng mệt mỏi.
Hắn khó khăn duỗi thẳng đầu gối, đứng thẳng dậy, bóng người phía sau lưng cũng dần dần biến mất.
Không ngờ rằng, thủ đoạn bảo vệ tính mạng quan trọng nhất mà hộ pháp Quảng Mục phụ thân của hắn đưa cho,
Không thể sử dụng trên người Tây Tập Sự Hán hoặc là Vũ Đức Vệ,
Mà lại dùng được trên một con rết kì lạ ở đường hầm quỷ dị này.
Đợi đã
Công Dương Hãn như là phát hiện được điều gì đó, không để ý thuộc hạ ngăn cản, bước nhanh về phía trước,
Dừng lại trước vũng nước màu xanh có tính ăn mòn, lấy ra mấy quả cầu sắt tròn trịa không sứt mẻ gì, ném vào khe hở trên lớp vỏ giáp xác của con rết.
Ầm
Ám khí thiết cầu tên là Chưởng Tâm Lôi nổ tung lên, khiến đường hầm cũng chấn động một chút,
Sau khi xác con rết lay động một trận, vẫn không có động tĩnh gì, không nhìn thấy sức sống.
Chắc là đã chết hẳn rồi.
Công Dương Hãn hoàn thành cú đánh cuối cùng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Côn trùng trăm chân, chết không đầu hàng,
Hộ pháp Quảng Mục phụ thân của hắn đã dạy cho hắn bài học đầu tiên, chính là cho dù đối mặt với thi thể có hình dáng như thế nào, trước tiên đều phải xác nhận đối phương đã chết hoàn toàn hay chưa.
"..."
Công Dương Hãn nheo mắt lại, cẩn thận tỉ mỉ quan sát mặt của con rết khổng lồ.
Hình như đây là gương mặt của một thiếu niên?
Lão giả lông mày trắng bước nhanh đến, cùng sóng vai đứng thẳng với Công Dương Hãn, sau khi quan sát một lúc, thì khẽ hỏi:
-Thiếu chủ, làm sao vậy?
Công Dưỡng Hãn yên lặng lắc đầu, không trả lời ông ta, xoay người nhìn về phía giáo chúng Bạch Liên ở trong đường hầm, mở miệng dò hỏi:
-Các ngươi lại đây nhìn xem, có ai nhận ra mặt của con rết này không?
Các giáo chúng Bạch Liên đều tiến lên phía trước, vây thành một vòng, bắt đầu quan sát.
-Ừm... theo kinh nghiệm phán đoán nhiều năm của ta, thì cái xác với phần đầu và thân tách rời này hẳn là đã chết rồi.
Sau khi Tống Kiệt bình tĩnh quan sát, nhìn thấy cái xác con rết bị hòa tan toàn thân chỉ còn lại phần đầu, thì tự đưa ra phân tích của riêng mình.
Lời này không phải là vô nghĩa sao? Còn cần ngươi nói.
Giáo chúng Bạch Liên cảm thấy cạn lời, sau khi quan sát cái xác của con rết một lúc, đều lắc đầu tỏ ra không hề quen biết khuôn mặt trên cái xác.
-Đợi đã,
Lão giả lông mày trắng cau mày, dường như nghĩ đến điều gì đó, xoay người lại, nhìn vào Nhất Diệp Thanh ở phía sau,
-Ngươi, đúng vậy, chính là ngươi, lại đây.
Lúc này Nhất Diệp Thanh đang đứng chung một chỗ với đám người Tống Kiệt, sau khi bị lão giả chỉ đến, thì tiến lên phía trước với vẻ mặt ngạc nhiên,
-Có chuyện gì vậy tiền bối?
Lão giả lông mày trắng không nói gì, ánh mắt lặng lẽ đối chiếu gương mặt Nhất Diệp Thanh và cái xác con rết,
Rất nhanh những giáo chúng Bạch Liên khác cũng nhận ra gương mặt của nữ nhân này có gì đó không đúng, dường như có vài phần giống với gương mặt thiếu niên trên cái xác con rết?
-Hửm?
Nhất Diệp Thanh liếc nhìn thân hình của con rết một cái, nhíu mày, rồi nhìn về phía Kiêu Phúc Mãng,
-Phu quân, ngươi lại đây xem thử, khuôn mặt này có phải hơi giống con của chúng ta đúng không?
Con?