Đứa trẻ đó vì tuổi còn nhỏ, nên sợ hãi không nói nên lời
Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông lão mặc đồ trắng nhón mũi chân, "di chuyển" về phía căn phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra,
Đưa tay bóp lấy cổ tỳ nữ thường ngày vẫn luôn chăm sóc đứa trẻ, lúc này đang ngủ say,
Nhai đầu, rạch ngực mổ bụng, sau khi ăn sạch bách còn chậm rãi quay đầu nhìn về phía đứa bé.
Đứa trẻ cuối cùng cũng hét thảm lên,
Lúc người lớn ở trong viện chạy tới, chỉ thấy khắp căn phòng đầy máu cùng với đứa trẻ đang ngẩn ngơ sợ hãi ngồi giữa vũng máu.
Sau khi đề kỵ của Vũ Đức Vệ đến, lại không tìm thấy bất kỳ dấu vết khí tức nào của yêu ma, điều tra mãi không có kết quả, không thể làm gì khác hơn đành phải phong tỏa trang viên, để cho cả gia đình này dọn đi nơi khác.
Tuân Tử An sử dụng Tầm Long Xích tìm được vị trí của trang viên, sau khi nghe người khác kể lại câu chuyện, đã thừa dịp đêm tối một mình lẻn vào trong trang viên.
Lấy trong thanh ba lô ra một cái xác lợn chết, dùng đạo cụ dùng một lần của Đặc Sự Cục xử lý, cải trang nó thành một người sống, đặt ở một gian phòng khác.
Quả nhiên, lão già áo trắng kia lại xuất hiện trong viện lần nữa, hắn không chú ý tới Tuân Tử An đang trốn trong tủ mà phi thẳng đến chỗ con lợn chết, ôm xác bắt đầu gặm nhấm điên cuồng.
Kết quả là bị Tuân Tử An tập kích sau lưng, chặt đứt tay chân, dán giấy bùa, chuẩn bị mang về Trần Châu Thành cho Trúc Học Dân giám định một chút.
Lại không ngờ khi vừa bước ra khỏi sân, thì cái cổ của lão già áo trắng đột nhiên tự động gãy, mất mạng.
-Quái vật bọ ngựa ở Kỳ Châu cũng như vậy.
Tuân Tử An khẽ nói:
-Con dâu Phạm gia ở thôn nào đó sinh con,
-Khó sinh ba ngày ba đêm, hoàn toàn kiệt sức, gia đình lo lắng nhưng buồn ngủ không chịu nổi, đành phải nhờ hàng xóm cách vách trông chừng hộ một đêm.
Người hàng xóm vui vẻ sẵn sàng đồng ý,
Chỉ là chồng của người hàng xóm Tôn thị đi vắng, con thì vẫn còn nhỏ nên không yên tâm để đứa bé ở nhà một mình, đành phải để cho đứa bé chờ bên ngoài trong lúc gác đêm.
Đứa bé kia rất thích đọc sách, nên đã đặc biệt chuẩn bị theo một quyển để trải qua đêm dài đằng đẵng này.
Không ngờ ngày hôm sau khi mẹ chồng Phạm gia dậy sớm đi thăm phòng sinh, lại nhìn thấy trong phòng im ắng tĩnh mịch, sáu người phụ nữ nhà bên tính luôn cả sản phụ đều chết sạch, trên người từ trên xuống dưới không có một vết thương nào.
Mà đứa trẻ kia thì ngồi ở gian ngoài, tay phải cầm một cuốn sách, nửa người bên trái của nó đều biến thành than.
Anh ta dừng lại một chút, mới chậm rãi nói:
-Lúc tôi đuổi đến Kỳ Châu, nghe nói ở thôn bên cạnh của thôn này cũng có một người phụ nữ sắp sinh con, cũng đã khó sinh hai ngày hai đêm,
-Tôi liền đi đến ngôi làng, ngồi chờ bên ngoài, cuối cùng ngồi chờ được một con bọ ngựa cao bằng một người này.
-Nó cũng không có bất kỳ khí tức nào của yêu ma.
-Khi bị tôi đem đi khỏi thôn xóm nó cũng y như vậy đột nhiên bị gãy cổ.
"..."
Trúc Học Dân yên lặng nghe Tuân Tử An kể lại xong, thở phào một hơi rồi bình tĩnh nói:
-Tôi chưa từng thấy qua hai loại quái vật này trong thư viện tư liệu của Dị Học.
-Những tư liệu thu thập được trong thế giới này đều không có trong đó.
-Hơn nữa từ kết quả mà mình thức cho thấy, thì bọn chúng không phải là yêu ma.
-Không phải yêu ma?
Sơ Ấm kinh ngạc nói:
-Vậy là cái gì?
Trúc Học Dân thờ ơ nói:
-Hoặc có lẽ đã từng là một bộ phận thuộc về tu sĩ.
?!
Nhìn vẻ mặt sững sờ của đồng bạn, Trúc Học Dân nghiêm nghị nói:
-Người chết hình hài như sống, da bên ngoài không xanh, mắt không phân hủy, tóc đều rụng hết, toàn bộ đều phân hủy.
-Ban ngày nói giải pháp trên, nửa đêm nói giải pháp dưới, nửa trên nửa dưới gọi là chủ dưới mặt đất.
-Thái Nhất phòng thủ xác, ba hồn canh xương, bảy hồn bảo vệ thịt, thai linh thu giữ khí, chính là cái được gọi là Thái Âm luyện hình.
-Ý của câu này đại khái là người sau khi đã chết thi thể nhưng vẫn còn muốn sống sót, da chân không bị thối rữa biến thành màu xanh, con mắt sẽ không bị hư, rụng tóc, cái này gọi là thi giải.
Chết vào ban ngày là thượng giải, chết vào nửa đêm là hạ giải, còn chết vào sáng sớm chạng vạng tối sẽ là chủ dưới mặt đất.
-Còn nếu như Thái Nhất giữ chắc thi thể, ba hồn giữ vững xương cốt, bảy phách giữ vững nhục thân, thai linh hấp thu linh khí, đây chính là Thái Âm luyện hình.
Đạo giáo sau khi thăng thiên sẽ vứt bỏ nhục thân hoặc không lưu lại xác, hành vi mượn một vật (như quần áo, kiếm), được gọi là thi giải.
Nguyên tắc Thái Âm luyện hình cũng tương tự như nguyên tắc thi giải.
Chính là tu sĩ lúc sắp hết tuổi thọ sẽ đem thân thể mình chôn giấu dưới lòng đất.
Để cho Thái Nhất canh giữ thi thể, ba hồn canh cốt, lệnh cho nhục thân tiếp tục phát triển trong khi thối rữa,
Cho đến khi các cơ quan nội tạng hoàn toàn thay đổi.
Cơ thể thoát thai hoán cốt, tái tạo hoàn toàn.
Sau đó, sẽ đưa linh hồn quy vị, phục sinh trở lại phàm trần.
-Thái Âm luyện hình pháp mặc dù có thể giúp cho tu sĩ phá đi rồi lại lập mới, tiến tới cảnh giới Tiên Nhân,
-Tuy nhiên, điều kiện sử dụng vô cùng khắc nghiệt, trong suốt quá trình, tu sĩ sẽ không biết gì về thế giới bên ngoài và không có khả năng phản kháng, một khi bị quấy nhiễu sẽ vạn kiếp bất phục.
-Chỉ có những tu sĩ già yếu nghèo nàn, tuổi thọ sắp hết không có hy vọng thành tiên mới bí quá hóa liều, dùng thử Thái Âm luyện hình.
Trúc Học Dân mím môi, trầm giọng nói:
-Đương nhiên, ở đây già yếu nghèo nàn chỉ có tương đối thôi.
-Tu sĩ có tư cách và khả năng thực hiện Thái Âm luyện hình cũng chỉ còn kém vài bước nữa là đã có thể đi lên Độ kiếp phi thăng.
-Trong phàm trần tục thế đã là một tồn tại mạnh mẽ, ngồi một mình trên mây quan sát những sinh linh nhỏ bé rồi, phải mất mấy trăm năm mới có thể sản sinh ra một người.
-Người luyện hình Thái Âm cuối cùng được ghi lại là một vị trưởng lão nào đó ở Long Hổ sơn từ ba trăm năm trước.