Ở đây có vẻ như La Tư Viễn cực kỳ được hoan nghênh, những người bán hàng rong ở trên phố đều nhận ra hắn ta,
Nhìn thấy hắn đến, bọn họ đều nhiệt tình chào hỏi, đem nhét đủ loại thức ăn vào trong lòng hắn, cũng mặc kệ hắn có ăn được hay không.
Còn có một tiểu cô nương đang xách giỏ hoa bán hoa, thẹn thẹn thùng thùng xoay người lấy một bông hoa hồng từ trong giỏ ra, nhét vào trong ngực hắn,
Sau đó, giữa những tiếng cười thiện ý từ những láng giềng hai bên đường, mắc cỡ đỏ mặt, bỏ chạy trối chết,
Bỏ lại La Tư Viễn một mình đứng tại chỗ, vô tội chớp chớp mắt.
Hắn đã sống trong thành này rất nhiều năm,
Tuy là đệ tử trực tiếp của Long Hổ Sơn, nhưng hắn hoàn toàn không có kêu ngạo vì là một người Đạo gia chút nào.
Ngược lại, hắn lại là người dễ gần, sống trong một con hẻm bình thường,
Bình thường sẽ đi khắp hang cùng ngõ hẻm,
Giúp mọi người làm phép miễn phí, xem phong thủy, chữa bệnh, xua đuổi tà ma,
Đôi khi còn có thể giúp sửa chữa nhà dột, viết chữ cho cửa hàng, điều chỉnh những tranh chấp quê nhà, hay mượn danh tính đệ tử của Long Hổ Sơn để giúp cư dân ở phụ cận gặp các “Đại nhân vật” thưa kiện, đòi công lý.
Mọi người ở Trần Châu Thành đều thích vị đạo sĩ trẻ hiền lành và tốt bụng này,
Ngoại trừ Long Hổ Sơn những sư huynh đệ đồng môn
Bọn họ vẫn luôn không quen với việc La Tư Viễn ăn mặc thoải mái, không bị trói buộc, không mặc đạo bào, không tuân thủ lễ pháp, cũng chưa từng tham gia bất kỳ nghi lễ nào trên núi,
Đối với lời đề nghị của các trưởng lão trong môn để hắn đi nhận chức quán chủ của một đạo quán địa phương nào đó,
Hắn cũng không quan tâm lắm, không hề nghe lời truyền.
Lười nhác vô lễ đến cực hạn.
Nếu là một đệ tử bình thường, thì sớm đã bị sư trưởng la mắng phạt bế môn hối lỗi không được ra ngoài rồi, đồng thời không được dùng phép thuật hỗ trợ, phạt sao chép giới luật trong môn cả trăm lần.
Đáng tiếc,
Ai bảo sư phụ của hắn từng là trưởng lão của Long Hổ Sơn?
Mặc dù trưởng lão đã mất tích nhiều năm, hồn đăng đặt trong điện cũng đã tiêu tan mẫn diệt.
Nhưng danh hiệu còn lưu lại,
Vẫn có thể để cho đệ tử truyền thừa La Tư Viễn hắn,
Có thể hành xử tùy hứng một chút, mà không bị những trưởng lão trong tông môn so đo truy vấn.
Rôm rốp.
La Tư Viễn khẽ cắn một miếng lê, mỉm cười chào hỏi những người quen dọc đường, không nhanh không chậm rảo bước.
Hắn đi ngang qua quán trà, tửu quán, chân cửa hàng, hàng thịt, miếu thờ, công giải,
Rồi dừng lại trong dòng người ngựa xe đi lại như nước chảy, cụp mắt xuống, nhìn về phía dòng sông ven đường.
Có rất nhiều thuyền trên sông, người chèo thuyền vẫn chèo thuyền, người kéo thuyền thì đang dắt dây trên bờ,
Chiếc thuyền chở đầy hàng hóa dừng lại tại bến cảng, một chiếc du thuyền đang chầm chậm lướt qua, trong thuyền còn có người ngồi uống trà ngắm cảnh, thưởng thức những văn sĩ ở hai bên bờ, hoàn toàn không biết rằng trên bờ sông cũng có người đang xem bọn họ như phong cảnh.
Bên kia sông xuất hiện một đoàn nghênh đón, vị tân lang đang hăng hái ngồi trên con ngựa cao to.
Những ngôi nhà bên dòng sông vang lên tiếng khóc của trẻ thơ, và tiếng ca nhẹ nhàng của những người phụ nữ mệt mỏi đang vỗ về những đứa trẻ.
Thật là tốt.
La Tư Viễn nhếch khóe miệng,
Bên trong đôi mắt của hắn chợt hiện lên một tia lưu luyến không dễ dàng phát hiện.
Hắn sống ở Trần Châu Thành lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy qua quang cảnh nhà nhà ồn ào, yên tĩnh mà lại thanh bình như thế này.
Cần phải đi rồi.
Quả lê ngọt ngào đã ăn hết,
La Tư Viễn ném lõi lê còn lại xuống sông, phất tay áo, nhét những thức ăn được hàng xóm tặng vào trong tay áo, chỉ có bông hoa hồng kia là đặt vào trong túi.
Rồi hòa với âm thanh của lõi lê rơi vào trong nước,
Sải bước đi về phía phủ thứ sử Trần Châu thành.
-Trúc tu sĩ? Ngài có ở đó không?
Tiếng đập cửa vang lên, người gác cổng đứng bên ngoài phòng cung kính nói:
-Long Hổ Sơn nam thành La Tư Viễn La đạo trưởng muốn gặp ngài, nói là muốn cùng ngài bàn một chuyện vô cùng quan trọng.
-La Tư Viễn...
Trúc Học Dân cùng đồng bọn liếc nhau một cái, hít sâu một hơi,
Rồi thu hồi những tờ mã Morse dày đặc trên bàn lại,
Lại cất hai đầu quái vật vào thanh ba lô, lau sạch máu còn sót lại, khử mùi hôi trong không khí,
Sau đó mới ngưng thần tĩnh khí, thản nhiên nói:
-Ta đã biết, hắn có nói là chuyện gì không?
Người gác cổng nghĩ nghĩ một chút,
-Hình như là, trừ yêu?
Trong động phủ, Lý Ngang yên lặng cất Dao quân dụng Thụy Sĩ 300 và giấy báo sinh mệnh của mình, rồi trầm tư nhìn những tia sáng xuyên qua vết nứt trên đỉnh động, như có điều gì suy nghĩ.
-Nếu những gì Tường Thụy nói là thật...
Hình Hà Sầu nhìn con vượn đang hôn mê ngủ trên giường đá (buồn ngủ do phẫu thuật tái tạo não), cười khổ:
-Vậy thì lần này sẽ thực sự rất khó khăn.
-Làm hết sức mình, thuận theo ý trời, hài lòng với chính mình, đừng nên cưỡng cầu.
Lý Ngang bình tĩnh nói:
-Chúng ta đã thông báo cho Trúc Học Dân biết tất cả tin tức, kế tiếp nên làm gì thì phải do chính bọn họ quyết định.
-Chúng ta chỉ có thể chuẩn bị tốt những thứ khác, không thể giúp những việc trực tiếp nhúng tay vào, bất kỳ việc gì nếu tự mình đi vào Trần Châu hoặc là trực tiếp tiếp xúc với Trúc Học Dân,
Đều sẽ khiến bọn họ bị nhiễm phải hào quang nhân quả, từ đó sẽ bị phát hiện.
-Bây giờ, mọi việc chỉ có thể dựa vào chính bọn họ thôi.