La Tư Viễn thở dài, chậm rãi nói tiếp:
-Trong khi mấy anh em Hứa gia rời khỏi nhà, mang theo tiền tài, đến chỗ một khách điếm ở huyện nào đó để nghỉ chân. Không nghĩ tới đêm đó bỗng nhiên phát ra đại hỏa, khiến khách điếm cháy không còn một mảnh. Mấy anh cả Hứa gia toàn bộ đều bỏ mạng, chỉ còn có ấu đệ Hứa Du Tề thoát được kiếp nạn, một mình đi tới Trần Châu, tìm tới bần đạo. Hắn nói trong đêm hỏa hoạn đó, nghe thấy âm thanh kim loại và tiếng chém giết nhau. Nghi ngờ là có người âm thầm phóng hỏa, cố ý giết anh em Hứa gia, ý đồ cướp tiền của. Hắn sợ là do quan phủ của huyện đó gây nên, không dám báo quan, đến câu xin bần đạo vì hắn mà tìm lại công bằng. Mặc dù bần đạo tài hèn học ít, tu vi kém phát triển, nhưng gặp việc bất bình trên đường đi, làm sao lại không quan tâm cho được. Sau đó theo hắn trở về phu huyện, dùng phương pháp thông u, gọi hồn phách của các huynh trưởng Hứa gia về, hỏi han tình tiết vụ án. Quả nhiên là phát hiện ra điều kỳ quặc, theo manh mối, tra được phú thương trong huyện đó là Hoàng Tứ Lang.
-Bần đạo cầm theo lệnh bài của Long Hổ Sơn tìm được Huyện lệnh, mời hắn phê duyệt lệnh bắt Hoàng Tứ Lang, đưa tới thẩm vấn. Nhưng mà Huyện lệnh kia vẫn không tin. Ban đầu Hoàng Tứ Lang vốn là một ngư dân nghèo khổ, trong vòng vài năm dùng hết tiền bạc trong nhà đi đổi vận, đào được ở trên bờ sông một cái đầu chó bằng vàng. Dùng tiến bán vàng, bắt đầu việc buôn bán, trong vòng vài năm ngắn ngủi đã tích góp được gia tài bạc triệu. Ngày bình thường cũng thường xuyên quyên góp tiền và của cải, còn sửa lại đường trong huyện, dang tiếng ở bản địa rất tốt. Sau khi nghe bần đạo khuyên bảo, Huyện lệnh của huyện đó vẫn phái người đi tới bắt Hoàng Tứ Lang. Không nghĩ tới trong quá trình thẩm vấn, nhưng lại liên quan tới một vụ án nghe vô cùng rợn người.
Khuôn mặt của La Tư Viễn lộ ra vẻ bi thương thống khổ, nói:
-Mấy năm trước Hoàng Tứ Lang ở trong giấc mơ, nhìn thấy thần sông của sông Lăng Thủy. Thần sông hứa hẹn, chỉ cần Hoàng Tứ Lang tiến cống cho hắn ta, chắc chắn có thể thưởng cho hắn ta phú quý cả đời. Sau khi Hoàng Tứ Lang tỉnh lại thì nửa tin nửa ngờ, đúng lúc mấy ngày sau vợ của hắn ta trở dạ sinh con, sinh ra một bé gái. Mà thời cổ đại đã có tập tục rất xấu là dìm chết trẻ sơ sinh. Nhạc và Ngạc là hai tên tiểu nhân gian điền, tỉ lệ nuôi hai nam một nữ, nếu vượt qua thì nhất định phải giết. Bình thường chuyển dạ, lấy khí chứa nước, mới sinh tức nịch chi, gọi là tắm trẻ. Hoàng Tứ Lang là tên đánh cá nghèo hèn, gánh nặng khi nuôi hai đứa con đã không chịu được. Bây giờ lại sinh thêm một đứa con gái, dứt khoát chèo thuyền đến giữa sông Lăng Thủy, để đứa con gái mới sinh vào chậu gỗ, mặc kệ chìm nổi. Chậu gỗ kia lênh đênh chìm nổi trên mặt nước, cuối cùng bị nước sông bao phủ. Sáng sớm hôm sau Hoàng Tứ Lang nhặt được một cái đầu chó bằng vàng có kích thước to gần bằng đầu người trôi dạt trên bờ sông.
La Tư Viễn nghiêm mặt thong thả nói:
-Hoàng Tứ Lang bán đầu chó bằng vàng. Nhưng mà lại không cần lái thuyền đánh cá nữa, mang người mang nhà chịu đựng cơ hàn. Nhưng nào có dễ dàng để lòng người thấy thỏa mãn đâu. Hắn ta âm thầm đi đến những nơi không có ai để hỏi thăm những người ăn xin, rồi cống nạp vào giữa sông, để đổi lấy sự phù hộ của thần sông. Cũng không biết là vì lí do gì, Hoàng Tứ Lang thường xuyên bày đồ ra cúng bái thế mà lại thuận lợi có vận may phát tài. Từ đó về sau việc làm ăn, gia đình thịnh vượng, phú quý có cả một sảnh đường, mua sắm trang viện điền sản ruộng đất, cửa hàng ở ngay mặt đường, trở thành phú hào trong huyện. Thậm chí còn có thể thấy được tóc bạc của chính mình đen trở lại, lấy lại được thanh xuân. Tên ăn mày không đủ dùng, hắn ta đi đến các vùng xung quanh tìm người môi giới những người thiểu năng trí tuệ, lừa bọn họ nói Hoàng Tứ Lang có lòng nhân ái thiện lương, đồng ý cung cấp việc làm cho bọn họ. Trên thực tế, cũng chỉ là đưa bọn họ chìm vào đáy sông, hóa thành vong hồn. Đến cuối cùng, thậm chí Hoàng Tứ Lang còn cảm nhận được trên lưng của chính mình mọc ra một cái vảy cá màu xanh. Chính mình có thể cũng sẽ giống như thần sông, được người bái tế, trường sinh bất lão. bản sổ sách này, chính là từ phu huyện điều tra được chứng cứ phạm tội bên trong gia đình của Hoàng gia.
Hắn ta lôi ra một quyển sách rách nát từ trong ngực, lật ra, chỉ vào một tờ lẩm bẩm:
-Ngày mười bảy tháng ba, bắt thuật sĩ Yểm Muội, bắt cóc con gái chín tuổi của lâu huyện, chặt bỏ ngón chân, lấy cây châm sắt đâm vào miệng vết thương, ngâm vào trong nước vôi sôi, cho đến khi bị tàn tật, thì bắt đầu tiến cống vào sông Lăng Thủy. Ngày mùng một tháng tư, lừa gạt một đứa bé ở Nam Tầm, róc thịt luyện cốt, tất cả cốt hoàn đều tiến cống vào sông Lăng Thủy. Ngày mười ba tháng năm, bắt cóc một đứa bé, nung châm sắt cắm vào mắt cá chân, cắt bỏ gân chân, tiến cống vào sông Lăng Thủy. Mùng bốn tháng bảy, ở ngoài thành Tô Châu bắt cóc một đứa bé, bởi vì nó khóc to quá, đập nát xương cốt, tiếng cống vào sông Lăng Thủy...
La Tư Viễn lắc đầu, gấp quyển sách này lại thật mạnh, trầm giọng nói:
-Hoàng Tứ Lang tìm đến Hội Yểm Muội Thuật có khả năng giết chết rồi chặt đứt người, bắt cóc trẻ con tứ phía, tra tấn tàn nhẫn, đồng thời bày đồ ra cúng tế hướng về phía thần sông của chính hắn. Thương gia Hứa Văn Tài ở phía nam, đúng là hắn ta báo mộng cho thần sông, chuẩn bị bày đồ cúng tế cho thần sông chính là "hàng hóa". Mà mấy anh em Hứa gia chết đi. Cũng là bởi vì hắn ta sợ dẫn tu sĩ tới, sẽ khiến cho sự tình bị bại lộ, bày mưu tính kế cho thủ hạ ra tay, đi đến khách điếm phóng hỏa. Nghe được lời khai của Hoàng Tứ Lang thì dân chúng ở trong huyện tức giận không thể kìm nén được, xông vào nha môn, ở trên công đường đánh cho bố con Hoàng Tứ Lang đang sống sờ sờ đánh tới chết. Còn lại ác phó công theo luật lôi ra trảm quyết lăng trì. Nhưng mà cái gọi là thần sông Lăng Thủy, vẫn chưa đền tội.
-Ừm.