La Tư Viễn lạnh nhạt nói:
-Chúng tôi đi thuyền dọc theo Quy Khư, cuối cùng cập bến đất liền, xác nhận thế giới này bằng phẳng như mâm tròn, giống như một hòn đảo hoang trôi nổi trên đại dương. Điều này không phù hợp với sự quan sát của sư phụ rằng thế giới là một hình cầu. Tôi nghĩ từ đó về sau, sư phụ đã nghi ngờ liệu rằng thế giới có thật sự tồn tại hay không.
Hắn lắc đầu, thở dài:
Sau khi sư phụ trở về Trung Nguyên đã sống cô độc một thời gian dài, cuối cùng ông ấy quyết định phi thăng thử xem. Không phải là kiểu phi thăng thành tiên thông qua Thiên kiếp mà là tự chế tạo một thiết bị có thể chở lão lên trời, để lão có thể nhìn xem bên ngoài bầu trời có những gì. Tôi nhìn ông ấy ngồi vào trụ sắt, nhìn ông ấy bay lên không trung, hóa thành một chấm sáng nhỏ, ngồi y đó đợi mấy ngày mới chờ được ổng trở về. Lão mở cửa sập ra, nở nụ cười với tôi: “Chết tiệt, bầu trời lạnh quá.”. Từ đó về sau, sư phụ bắt đầu say rượu.
La Tư Viễn lắc đầu nói:
-Có một lần uống rượu say, ông ấy kích động kéo cổ áo của tôi, hai mắt đỏ bừng nói với tôi rằng, giả, giả, cái gì cũng giả hết. Mặt trăng và mặt trời treo trên không trung chỉ là hai miếng giấy. Cái gọi là sao trời mênh mông chưa từng tồn tại, có một kết giới trong suốt không thể phá hủy ở ngoại vi bầu trời. Mỗi đêm, kết giới sẽ phát ra ánh sao để đánh lừa chúng sinh.
-Hoang đường!
Khuôn mặt đạo sĩ trung niên đỏ bừng lên vì tức giận:
-Đây là ngụy biện! Đây là tà thuyết!
-Đó là sự thật.
La Tư Viễn thở ra một hơi dài, trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi:
-Thế giới của chúng ta là một tồn tại nhỏ bé trong quả cầu thủy tinh rỗng. Không có cái gì gọi là chín mươi Cửu Trọng Thiên, cũng không có cài gì gọi là Thiên Đình.
-Trương Thiên Sư!
Đạo sĩ trung niên dường như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, rống lên:
-Trương Thiên Sư mang theo Ngọc ấn nhiều lần lập công, Thư Hùng Trảm Tà kiếm, phạt sơn phá miếu, cuối cùng phi thăng thành tiên. Cậu không thể không thừa nhận điều này chứ?!
-Thừa nhận.
La Tư Viễn gật đầu:
-Bản thân sư phụ chính là trưởng lão Long Hổ Sơn, cũng không xa lạ gì với những bí mật trong môn. Chỉ là ông ấy rất khó hiểu, nếu như những đại năng, thần tiên đó sáng tạo ra thế giới, vậy thì hiện tại bọn họ đang ở nơi nào? Từ xưa đến nay, những tu sĩ phi thăng thành tiên đã đi nơi nào? Để trả lời câu hỏi này, chỉ có một cách duy nhất là trước khi thọ nguyên cạn kiệt dùng phương thức phi thăng để đi đến tiên giới tìm người hỏi một chút. Dù là chết, ông ấy vẫn muốn biết tại sao Sáng Thế Thần lại thiết kế thế giới thành như vậy.
Sấm chớp lóe lên ánh sáng soi rõ vẻ mặt hờ hững của La Tư Viễn:
-Lão độ kiếp thất bại, nửa người đều biến thành than cốc, nằm liệt trên giường, chỉ có thể di chuyển cái đầu, không còn dáng vẻ tiên khí giống như xưa. Nhưng đôi mắt lại sáng hơn bao giờ hết. Ông ấy cười đắc ý và nhẹ giọng nói với tôi rằng ông đã nhìn thấy chân tướng trong khoảnh khắc đón Lôi kiếp: Ông nhìn thấy một vị thần đang say ngủ được nuôi dưỡng trong một ao suối nước nóng. Thế giới của chúng ta chỉ là một giấc mộng của thần minh. Lịch sử chân chính của giấc mơ thật ra ngắn hơn rất nhiều so với cái chúng ta đã từng cho rằng. Từ xưa đến nay những người phi thăng kia đều trở thành chất dinh dưỡng của vị thần đó. Ngoại trừ Sáng Thế Thần, những vị Tiên, Phật khác đều là giả. Hoặc là nói, đó là ý nghĩ được tạo ra bởi Sáng Thế Thần.
-Không thể nào…
Đạo sĩ trung niên thều thào kháng nghị:
-Cậu đang nói dối…
-Khi loại trừ tất cả những điều không thể, thì điều cuối cùng chính là sự thật…
La Tư Viễn mặt không thay đổi, nói tiếp:
-La mỗ sinh ra trong một gia đình nhà nông nghèo khổ ở Hào Châu. Lúc tôi còn nhỏ, Hào Chầu bị hạn hán, năm tiếp theo lại có bệnh dịch châu chấu. Chưa đầy nửa tháng, cha, anh, em, mẹ của La mỗ lần lượt qua đời vì đói và bệnh tật. Khi chết, trong nhà không có tiền mua quan tài, cũng không có đất chôn. Chính La mỗ đã đau khổ cầu xin hàng xóm một miếng đất, tìm vài mảnh quần áo rách để quấn xác người thân, miễn cưỡng an táng. Còn chưa kịp đau thương thì đã phải tránh né chiến tranh, lưu vong chạy trốn. Trên đường nhìn thấy đủ loại chuyện thảm thiết, mỗi lần nhớ đến tôi đều cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, lồng ngực ngột ngạt, dường như đã cách xa mấy đời. La mỗ muốn biết, nếu thật sự có Sáng Thế Thần, vì sao ông ta không phù hộ che chở những sinh linh vô tội? Tại sao lại để Đạo tiêu Ma trưởng, biến nhân gian thành Địa Ngục? Đó có phải là vì nỗi đau, tuyệt vọng, hân hoan, vui vẻ của chúng ta là trò hề trong mắt ông ta? La mỗ, không cam tâm.
Đạo sĩ trung niên chua xót nói:
-Cho nên, cậu lừa chưởng môn.
-Coi như thế đi.
La Tư Viễn thờ ơ nói:
-Tùy theo di nguyện của sư phụ, tôi đã biến một bộ phận thân thể đã luyện hóa Thái Âm của ông ấy thành Ngư Yêu. Những con quái vật nòng nọc trong bụng Ngư Yêu này đều là do ma khí năm xưa kết hợp với mảnh vỡ linh hồn của lưu vực sông Lăng Thủy. Dựa vào trận pháp mà tôi đã thiết kế, những con nòng nọc mặt người này sẽ xuôi theo dòng sông tràn đến các thành như Trần Châu ở vùng hạ lưu, nuốt chửng tất cả sinh linh, từ đó lấy hàng vạn linh hồn chuyển hóa thành năng lượng, cưỡng ép thức tỉnh Sáng Thế Thần đang trầm miên. Tất cả những thứ này đều đã được bố trí xong từ mười mấy năm trước, coi như các người giết chết La mỗ, phong ấn Ngư Yêu, thì những việc nên xảy ra cũng sẽ xảy ra. Chỉ ảnh hưởng đến việc thức tỉnh Sáng Thế Thần một chút thôi.
-Nếu như những lời cậu nói là thật.
Trúc Học Dân cũng bình tĩnh nhìn La Tư Viễn, nói:
-Bản thân thế giới là một giấc mộng, như vậy thì hành động quấy rầy giấc ngủ của Sáng Thế Thần sẽ dẫn đến hậu quả gì?
-Không biết.