-Chậc…
Bạn học đang nghe đều hít sâu một hơi.
-Lần này không chỉ là tai nạn giao thông, nghe nói là sáng sớm lúc công nhân vệ sinh bắt đầu làm việc, nhìn thấy một thân thể người đàn ông dính ở trên cột đèn của ngã tư đường Tiền Hoa…
-Dính? Dính như thế nào?
-Cậu thử dùng cây đũa đâm xuyên qua cái bánh bao đi? Người đàn ông nằm ngửa ở trên như vậy, lồng ngực lại mọc ra một cái cột điện dài mười hai mét…
-Làm sao có thể như vậy? Là giả sao?
-Thôi đi, cảnh sát nói là do hắn nghĩ không thông, từ trên lầu cao nhảy xuống vừa hay bị cột xi măng xuyên qua, thế nhưng gần ngã tư đường nhà cao nhất cũng chỉ có ba bốn tầng, độ cao này rơi xuống hoàn toàn không đủ. Hơn nữa, dây điện ở trên cột điện lại không bị hư hại gì, trên thân của toàn bộ cột xi măng cũng không có chút vết máu nào, cái thi thể kia giống như “dài” ra từ trong cột điện, hoàn toàn tự nhiên…
Trên mặt của các học sinh đang nói chuyện phiếm lộ ra vẻ không tự nhiên, bạn học đang nói chuyện lén lút lấy từ trong túi ra một cái điện thoại lên mạng tìm kiếm, cười nói:
-Chà, lúc ấy ở ngã tư đường có mấy trăm người đều nhìn thấy, chú của tôi cũng ở đó, còn đăng ảnh vào nhóm gia đình và weibo, mà bây giờ, trong nhóm weibo không tìm được tin tức liên quan, mấy chữ đường Tiền Hoa cũng bị cấm rồi…
Vừa dứt lời, cậu ta đưa điện thoại cho những người khác xem, Lý Ngang cũng nhìn trộm một cái.
Ảnh chụp đoán chừng là chụp ở cự ly xa, hơi mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang trụ ở cột điện xi măng, xung quanh thì có nhân viên cảnh sát vây quanh, còn có nhân viên phòng cháy chữa cháy cưa xi măng.
Rõ ràng là cảnh sát đoán chừng cũng không có cách nào dưới tình huống cột điện không bị tổn hại gì mà lấy ra thi thể nguyên vẹn được, chỉ có thể để cho nhân viên phòng cháy chữa cháy cưa ngang cột điện ra.
Trên màn hình điện thoại di động, hình ảnh kỳ lạ quỷ dị thậm chí cho chút làm cho người ta sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt của các học sinh nữ xung quanh trở nên trắng bệch, các học sinh nam lại giả vờ bình tĩnh, miễn cưỡng cười.
Bởi vì cái gọi là Diệp Công thích rồng*, mấy tháng gần đây, loại hình đô thị quỷ dị không phải là tự nhiên chết lại nhiều vô số kể, mọi người vừa bàn về chuyện quái dị vừa sợ hãi.
*Diệp Công thích rồng: Ám chỉ những người luôn ba hoa, bốc phét nhưng khi thực sự gặp phải chuyện mình luôn nói thì lại thoái thác, hoảng sợ không dám làm.
Nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của các học sinh, thân là lớp trưởng Vương Tùng San vội vàng nói:
-Được rồi được rồi, trong trường học tốt nhất là đừng trao đổi truyền bá những nội dung như vậy, sắp tới giờ học rồi, đều trở về chỗ ngồi của mình đi.
Mọi người đang ở trong bầu không khí áp lực lặng lẽ tản ra, Lý Ngang lại híp mắt, nhớ đến tấm hình kia.
Vậy đây hoàn toàn không phải là sát thủ liên hoàn gì, người có thể làm ra chuyện này, chỉ có một lời giải thích duy nhất, chính là quỷ thần kì dị.
Đây là thế giới chân thực mà những người chơi phải đối mặt.
Lý Ngang im lặng không nói gì, ở trên cuốn sổ ghi chép ghi ra ba chữ “đường Tiền Hoa”.
Khu văn phòng của giáo viên mới được xây dựng vào mùa hè năm nay. Mùi formaldehyde* trong đó còn chưa tan hết nên không có nhiều người vãng lai đến đây.
Hợp chất hữu cơ focmanđêhít (formaldehyde) (còn được biết đến như là mêtanal), ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO.Giáo viên chủ nhiệm Thạch Thanh Tùng trên tay cầm một xấp tài liệu, đứng trước thang máy bấm nút.
Trên khuôn mặt ông đeo một cái kính gọng tròn, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, trên người là áo sơ mi sẫm màu, khuôn mặt trầm tính ổn trọng, khí chất nho nhã hiền hòa, giống như một vị giáo sư trong các bức ảnh Trung Hoa Dân Quốc.
Ông ấy được mọi người biết đến là một con người hiền lành, tốt tính và tiết kiệm. Người đàn ông trung niên Thạch Thanh Tùng trong mắt học sinh là một giáo viên gương mẫu, là một cấp dưới chuẩn mực trong mắt lãnh đạo, một người chồng tốt trong mắt vợ ông và cũng là một người cha tốt đối với con mình.
Thang máy từ cao tầng đi xuống, cánh cửa chậm rãi mở ra cùng với âm thanh đinh tai nhức óc của máy móc vang lên.
Một người đàn ông đứng ở góc thang máy, trên đầu đội mũ bảo hộ công trường màu vàng, đồng phục công nhân cùng với quần tây màu xanh lam lấm tấm những mảng bùn đen lớn, găng tay bảo hộ đã sờn.
Những công nhân công trường bình thường chỉ đeo khẩu trang trắng trên mặt, không nhìn rõ tuổi tác và ngoại hình.
-Tòa nhà này vẫn đang được cải tạo à?
Thạch Thanh Tùng suy nghĩ trong đầu, bước lại vào thang máy, một mùi hắc của vật liệu thi công lập tức sộc lên mũi.
Không chút nghi ngờ nào, mùi trên người hắn là của người công nhân lao động. Tựa hồ nhận ra ánh mắt của Thạch Thanh Tùng nhìn mình, lúng túng lùi lại nửa bước.
Thạch Thanh Tùng có chút lúng túng ho khan một tiếng, nở nụ cười lịch sự có chút xấu hổ, điều chỉnh lại tâm trạng, vươn tay ấn nút xuống tầng một.
Thang máy tiếp tục đi xuống, trong không gian chật hẹp, mùi hắc càng nồng nặc, như muốn xuyên qua khoang mũi, xuyên vào cổ họng, ăn mòn phế nang.
Thạch Thanh Tùng giả bộ như lơ đãng xê dịch bước chân, bản thân ông cố gắng tránh xa nơi phát ra mùi, đồng thời bịt mũi bằng tài liệu trên tay, điều chỉnh hơi thở.
Tí tách.
Thanh âm chất lỏng nhỏ xuống.
Thạch Thanh Tùng không quay đầu nhìn lại, dựa theo tấm gương trên bức tường trong thang máy, ông có thể nhìn thấy một thứ chất lỏng màu đen nào đó nhỏ giọt chảy ra từ ống quần của người công nhân kia.