Giống như Sakado trong "Ringu”.
Giết tất cả những người đã phát tán hình ảnh duy nhất một lần.
Để ngăn điều này xảy ra, họ đang chế tạo một hệ thống gọi là "bao tương điện tử", có thể cấy ghép trên hầu hết các trình duyệt xã hội Internet.
Một khi người dùng tải lên, chia sẻ hình ảnh, âm thanh và video.
Hệ thống bao tương điện tử sẽ nhanh chóng tham gia.
Xuyên tạc tối thiểu thông tin điện tử của hình ảnh và âm thanh để các memetic chúng mang theo bị biến hoá, không thể lặp lại được nữa.
Để ngăn chặn sự lây lan quy mô lớn của các memetic chết người.
Ngoài ra, họ còn tưởng tượng ra một tình huống cực đoan có thể tạo ra một memetic chết người trong tương lai, có thể được lan truyền qua một câu nói ngắn gọn.
Chỉ cần nói ra, sẽ lập tức giết chết tất cả những người trong một phạm vi nhất định khi nghe thấy câu đó.
Nó tương đương với việc mỗi người bình thường trong tay đều đang cầm một nút bấm quả bom hạt nhân.
Mỗi người đều đang dè chừng người khác.
Tất cả mọi người đều bị ép ở trong nhà, đóng cửa không ra ngoài.
Chỉ có thể dựa vào những người giao hàng tận nơi và máy bay không người lái mặc quần áo bảo hộ đặc biệt có thể cách ly với nhiễm khuẩn memetic để cung cấp hàng hoá cho từng hộ gia đình.
So với tình huống cực đoan trong tưởng tượng đó, trước mắt memetic Sinh Nam Vương cũng không coi là hỏng bét.
Ít nhất, tình hình đã được kiểm soát, sự tồn tại bất thường đã được kiềm chế.
Vương Tùng San mở cái túi niêm phong trong suốt, từ bên trong đổ ra chiếc điện thoại di động mới, không kịp đợi máy khỏi động:
-Đúng rồi, ba mẹ em bên đó.
-Em đã gọi điện thoại cho họ rồi.
Vệ Lăng Lam gật đầu, cách cánh cửa sổ nhỏ của ký túc xá, chân thành nói:
-Bố mẹ em rất lo cho em.
Nhưng vì quy định, tạm thời không thể đến thăm em, phải đợi kết thúc cách ly mới được.
-Ai, vâng ạ.
Vương Tùng San thở dài, lùi về phía sau mấy bước, thân thể đổ lên giường trong ký túc xá đơn, một tay cầm cái gối cá mập màu xanh, tay kia cầm chiếc điện thoại di động mới lướt qua lướt lại hai bên:
-A a a a, phiền chết đi được phiền chết đi được phiền chết đi được!
-Này, này, này! Đó là cái gối cá mập của chị, em đừng có làm hỏng nó.
Khóe mắt Vệ Lăng Lam giật giật, vỗ cánh cửa ký túc xá nói:
-Em ở lại đây trước nhé, chị tan ca về nhà một chuyến, có việc gì thì ấn cái nút trên tường nói với đồng nghiệp của chị.
Bữa tối cũng được chuyển qua cửa sổ giao hàng nhé.
Nó được làm ở nhà ăn cứ điểm, hương vị rất ngon.
Ăn xong chỉ cần đặt đĩa ăn ở cửa sổ là được.
Vương Tùng San nằm nghiêng trên giường, đè lên cái gối cá mập, nghịch điện thoại di động, nặng nề nói:
-Biết rồi, biết rồi!
…
Vệ Lăng Lam quệt miệng lắc đầu bất lực, xoay người rời khỏi phòng cách ly.
Là một thành viên tuyến đầu của lực lượng đặc nhiệm cơ động, trước đây gia đình Vệ Lăng Lam đã chuyển đến khu tập thể cán bộ của Cục đặc sự, rất gần cứ điểm.
Đó là một ngày cuối tuần, hiếm khi những thành viên tuyến đầu được nghỉ.
Bây giờ đã đến giờ ăn tối, Vệ Lăng Lam không đến căng tin, mà chọn về nhà.
Một là thức ăn ở nhà thơm hơn.
Hai là cô cũng phải giải thích cho cha mẹ Vương Tùng San biết tình hình, hiện tại hai gia đình đang sống cùng nhau, người lớn trong gia đình đều rất lo lắng cho Vương Tùng San.
Vệ Lăng Lam rẽ trái rẽ phải trong hành lang, chào hỏi các đồng nghiệp trên đường, cầm lấy tấm giấy tờ tùy thân rồi quẹt lên máy dò ở lối ra vào, bước ra khỏi cứ điểm và đi bộ trở về nhà.
Tòa nhà ký túc xá nhân viên của Cục đặc sự mới được xây dựng, ngoài mức độ an ninh rất cao, nó trông không khác gì một tiểu khu cao cấp bình thường.
Hai gia đình ở đối diện nhau.
Khi Vệ Lăng Lam trở về nhà, cô thấy đồ ăn trên bàn, cha mẹ của hai gia đình đang ngồi trên ghế sô pha.
Mẹ của Vương Tùng San thì lo lắng bất an, còn cảnh sát Vương thì đang trầm muộn phì phèo điếu thuốc.
Còn cha mẹ ruột của cô đã ở bên cạnh để an ủi cô.
Vệ Lăng Lam giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại, nói hết lời, cũng coi như để cho người lớn miễn cưỡng yên tâm và trở lại bàn ăn tối.
Tinh tinh tinh.
Chuông điện thoại reo lên.
Vương Phong Niên lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua lời nhắc cuộc gọi, sắc mặt không khỏi thay đổi, dùng ngón tay ấn tắt nhạc chuông đi, đứng dậy nói một cách bình thường:
-Tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Tưởng Hân Uyển hỏi chồng trong vô thức:
-Là San San à?
-Không phải, chuyện công việc.
Vương Phong Niên lắc đầu, rời khỏi bàn ăn, bước ra ngoài, khẽ che đi cửa mật mã, đứng ở hành lang không người nghe điện thoại.
Vệ Lăng Lam quan tâm liếc nhìn cánh cửa.
Mặc dù Vương Phong Niên cố tình hạ thấp giọng xuống.
Nhưng là một người chơi, thính giác của cô vượt xa người thường, cô vẫn nghe thấy một vài từ vọng vào từ khe cửa.
-Alo, Sao cậu lại gọi điện tới?
-Tôi nói rồi, tôi không giúp được gì cho cậu!
-Chúng tôi đã kiểm chứng rồi, căn bản không có sự việc như cậu nói! Đều là dó do cậu tưởng tượng ra thôi!
-Cậu muốn đi thì đi đi.
Vương Phong Niên giận dữ cúp máy và quay vào nhà.
Ăn xong, Vệ Lăng Lam đặt bát đũa xuống, tò mò hỏi:
-Chú là điện thoại của ai vậy?
-Một phạm nhân mà chú đã gặp trước đây.
Vương Phong Niên ngồi xuống thản nhiên nói:
-Luôn cảm thấy có ai đó đang truý sát mình.
-Truy sát?