Để củng cố quyết tâm và đề phòng mình quay lại, cố tình trói tay chân bằng dây sắt để mất khả năng tự cứu.
Vệ Lăng Lam càng xem càng bị mê hoặc, ngón tay như bay lượn, lật nhanh mấy tập hồ sơ.
Trong buổi chợ chiều, phát hiện hai nam nữ trung niên đã có gia đình tử vong trong căn nhà cho thuê, người phụ nữ quần áo lộn xộn, tử vong do ngạt thở do bị ai đó siết cổ.
Người đàn ông mặc quần dài, dùng dây điện buộc mình dưới quạt điện.
Theo suy đoán cả hai đã có mối quan hệ tình cảm trong một thời gian dài, trong một lần yêu đương vụng trộm người đàn ông hút ma tuý quá liều, thất thủ bóp chết người phụ nữ, sau đó sợ tội tự sát.
Ở làng Hiiragi, trước người một người đàn ông uống quá nhiều rượu, trên đường về nhà, rượu bốc lên khiến cơ thể nóng bừng, nên hắn ta cố gắng cởi áo ra.
Kết quả trong quá trình cởi áo, quần áo che kín mắt, chân bị trượt ngã về phía sau, đầu đập xuống đất tử vong;
Ở làng Tinh Hợp, một người đàn ông sống một mình đang lau dọn băng trên mái hiên thì vô tình bị một viên băng xuyên thủng hốc mắt và chết;
Tại thị trấn Long Vấn, khi một người đàn ông đang lái xe về nhà, một con chó hoang bất ngờ nhảy ra đường, người đàn ông vô thức đánh tay lái sang trái khiến chiếc xe lao ra khỏi đường và tông vào một cái cây, khiến người đàn ông bị cành cây đâm xuyên qua ngực;
Hàng chục hồ sơ trong túi hồ sơ đều là những cái chết do tai nạn ngoài ý muốn hoặc tự tử.
-Nhìn từ phía bên ngoài, những vụ án này quả thực không liên quan đến nhau chút nào, nhưng có một điều rất đặc biệt.
Vương Phong Niên nghiêm giọng, nói:
-Tất cả nạn nhân đều đã từng là tội phạm.
Vệ Lăng Lam nghe xong thì sửng sốt, cúi đầu, ánh mắt nhìn về phía đống hồ sơ.
-Nhiều năm trước, người họ Phương từng kết bè kết phái, tham gia vào các băng nhóm để cướp của giết người, sau khi trốn thoát được, hắn ta liền mai danh ẩn tích, thay đổi thành một thân phận khác. Do sống trong tình thế quẫn bách dài ngày, lại thêm việc chính quyền địa phương bắt đầu tổng điều tra lại nhân khẩu, hắn ta sợ tội danh bị bại lộ, bị bắt vào trong tù nên đã thắt cổ tự tử.
Vương Phong Niên dùng ngón tay lật lật một phần tư liệu, chậm rãi nói:
-Người họ Tống thời còn trẻ đã từng phạm tội nhiều lần, sát hại nhiều cô gái bằng những cách vô cùng tàn bạo. Vào thời điểm đó, có thể là do nguyên nhân thời đại, không bị kết án tử hình mà kết án 40 năm tù, sau khi đã chấp hành xong hình phạt liền được thả ra, được thả ra chưa đầy sáu tháng, thì lại đột ngột chết do uống rượu quá độ.
-Người họ Trương là nghi phạm trong một số vụ án, sau một vài lần đi đến tiệm tạp hoá đòi mua chịu nhưng bị chủ quán từ chối, hắn ghi thù trong lòng, đêm đến lẻn vào nhà chủ tiệm, tàn nhẫn giết hại dã man một nhà năm người, trong đó có cả con gái mười một tuổi của chủ tiệm. Sau đó hắn bỏ trốn trong một khoảng thời gian dài, sống trong cảnh túng quẫn. Khi thấy cảnh sát thường xuyên xuất hiện trong thôn, nghĩ rằng hành vi phạm tội của bản thân sắp bị bại lộ, quá sợ hãi nên đã tự sát.
-Người họ Đồng là chủ của một siêu thị nhỏ, hơn mười năm trước thấy một cô nữ sinh sắp thi đại học tan học trở về nhà, liền nổi lên ý nghĩ phạm tội, đánh ngất bị hại rồi mưu sát, đem xác giấu trong chuồng lợn bỏ hoang.
-Người họ Triệu và người họ Mộ trong lúc yêu đương vụng trộm chết trong phòng thuê, từng là thành viên của băng đảng buôn người. Người họ Nhậm lái xe tông vào cây bị cành cây đâm xuyên qua ngực, là một phần tử của “Nhóm người ăn xin”, bọn chúng chuyên đi thu mua người, sau dùng một viên gạch hoặc thanh gậy gỗ, đánh trẻ em người lớn thành tàn tật dị dạng, rồi đặt trên xe gỗ để đi xin tiền.
Vương Phong Niên trầm giọng nói:
-Tất cả những người chết trong hồ sơ này, đều đã từng phạm tội, hoặc là bỏ trốn, hoặc là đã được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, hoặc nhận các bản án nhẹ, hoặc còn có trường hợp chưa bị kết án, thậm chí còn đang tại ngoại.
Vệ Lăng Lam hơi cau mày:
-Có điều, những trường hợp này thời gian cách nhau vài năm, các địa điểm cách nhau hàng nghìn dặm. Người chết đều chết bởi tự tử hoặc là tai nạn ngoài ý muốn, giữa bọn họ không hề có bất kỳ mối quan hệ nào.
-Nói về quan hệ, thật ra không phải là không có.
Vương Phong Niên trầm giọng, nói:
- Họ Phương và họ Tống cùng quê. Họ Trương đã từng ở nhà thuê của họ Đồng trong quá trình bỏ trốn. Một vài người đã từng mua người của họ Triệu và họ Mộ trong nhóm người ăn xin. Càng nghiên cứu sâu, càng có thể phát hiện ra, rằng tất cả những người đã chết trong bản án đều có ít nhiều quan hệ với nhau. Tất nhiên, các mối quan hệ này không hề thân thiết, có những lúc quan hệ giữa hai người đã chết thậm chí chỉ có duyên gặp mặt một lần mà thôi.
-Mối quan hệ gặp một lần.
Vệ Lăng Lam buột miệng:
-Chẳng lẽ lại là hiện tượng lan truyền*?
*Hiện tượng lan truyền: trong nguyên tác là Meme, từ viết tắt của "Mimeme" trong tiếng Hy Lạp, được dùng để giải thích sự lan truyền các ý niệm và hiện tượng văn hóa trong cộng đồng.
Cô vừa nói lời ấy ra khỏi miệng, liền ý thức được vấn đề nằm ở đâu:
-Không đúng, mặc dù điều này với bộ phim “Lưỡi hái tử thần” có chút liên quan, tình huống của những cái chết ngoài ý muốn liên hoàn rất giống với ô nhiễm hiện tượng lan truyền. Những người chết sớm nhất cũng là vào ba hoặc bốn năm trước, nhưng tại thời điểm đó, trò chơi giết người còn chưa bắt đầu.
Vệ Lăng Lam đột ngột thay suy nghĩ, cau mày nói:
-Chú, có phải có ai đó tại những địa điểm có quy luật mà mưu sát bọn họ?
-Có khả năng là như vậy.
Vương Phong Niên gật gật đầu.