-Trước khi Hoàng Nguyên Vĩ chết, tôi còn đặc biệt đến nhìn hắn.
Thiếu niên cười nói:
-Tôi còn tự trang điểm, hóa trang thành một người đàn ông trung niên béo đến khám bệnh. Tự nhiên như thường mà đi qua hành lang nhỏ hẹp, đi ngang qua các bác sĩ và y tá vội vàng qua lại, nhân lúc ngang qua cửa phòng bệnh, hướng đến khe hở của cánh cửa liếc mắt nhìn. Tôi nhìn hắn ta nằm trên giường bệnh, cổ họng thắt lại, mí mắt sụp xuống, rõ ràng đang rất tỉnh táo, nhưng lại bị mắc kẹt trong thân thể bại liệt, cố hết sức muốn cử động ngón tay, muốn nói rõ tình trạng của mình cho các y bác sĩ biết. Tôi còn nghĩ bản thân sẽ vô cùng căng thẳng, sẽ phát run, nhưng không ngờ rằng khi nhìn thấy Hoàng Nguyên Vĩ sắp chết, trong lòng lại yên bình không có chút gợn sóng nào, giống như thấy quân cờ Domino cuối cùng lung lay muốn rơi xuống, không có bất kỳ cảm giác thành tựu khi thực hiện kế hoạch nào, hoặc niềm vui sướng vì đã trả được thù. Giống như bình thường tôi thiết kế và chế tạo máy móc Goldberg* vậy, sau khi hoàn thành các phép tính logic, kết quả thu được đúng như dự đoán, sẽ không có gì bất ngờ.
*Cỗ máy Goldberg: là hệ thống dây chuyền phản ứng phức tạp được thiết kế từ những vật đơn giản nhất, là chuỗi tương tác vật lý phức tạp nhưng rất “sướng mắt" khi xem.
Thiếu niên nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung thêm:
-Đối với tôi, trả thù không phải là mục đích cuối cùng. Tác dụng chính của nó là giúp tôi vui vẻ và thoải mái hơn khi nghĩ về những kẻ cặn bã không thể tha thứ các người, tôi có thể đường đường chính chính đứng dưới ánh nắng mặt trời, trốn trong đám đông và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp của mình. Tôi chỉ là cảm thấy không thoải mái, không muốn nhìn thấy các người an an ổn ổn sống một đời không chút đau đớn nào, không muốn bản thân chỉ có thể trốn trong bóng tối mà ôm lấy thù hận mà không thể làm được gì, âm thầm nguyền rủa, nguyền rủa các người ác giả ác báo, cầu mong ông trời có mắt trừng phạt các người. Kẻ ác trắng trợn, chỉ vì người tốt không làm được gì. Vì vậy, tôi đã dành rất nhiều thời gian và tâm sức để tìm hiểu kiến thức, rèn luyện sức khỏe, thành thạo các kỹ năng, để suy nghĩ của bản thân thông suốt trở lại.
Khuôn mặt của bà lão vốn dĩ đã già nua và xấu xí, nay lại vì quá mức sợ hãi mà ngày càng trở nên khó coi, hàm răng run rẩy va vào nhau:
-Cậu… cậu không thể làm như vậy, Trương Đức Bình, Đồng Vĩnh Quảng, Nhậm Phát, Triệu Hải Ngưng đã thoát khỏi sự trừng phạt. Họ không phải ngồi tù, họ đáng bị như vậy, nhưng tôi thì khác, tôi ngồi tù mười năm, đã trả hết tội nghiệt.
-Xin lỗi, đó chỉ là do bà nghĩ thôi.
Thiếu niên thờ ơ lắc lắc đầu:
-Hầu hết những người bình thường trên thế giới này đều bình thường, tốt bụng, nhưng luôn có một số ngoại lệ, họ không có sự cảm thông cơ bản đối với đau khổ của người khác, họ tạo ra nỗi đau, hưởng thụ nỗi đau, vì một chút lợi ích mà có thể mất đi nhân tính, không điều ác nào là không thể không làm được, sự tồn tại của họ cũng chính là tội ác, những giọt nước mắt họ rơi trước tòa không phải là những giọt nước mắt ăn năn hối hận, mà đó chẳng qua là sự sợ hãi trước cái chết và sự hối hận vì đã bị bắt. Hình phạt và bỏ tù không làm cho họ hối cải, mỗi ngày mỗi đêm, bị mắc kẹt trong phòng giam, họ nhìn lên trần phòng, điều lóe lên trước mắt họ không phải là sự hối hận, chuộc tội, mà là bản thân họ trong lúc phạm tội, nhìn thấy những khuôn mặt thống khổ đầm đìa nước mắt của người bị hại. Họ lật đi lật lại những khoảnh khắc này trong ký ức của mình, tận hưởng khoảnh khắc bản thân nắm trong tay sự sống còn của người khác. Cảm thấy biết ơn luật pháp và quyền con người. Biết ơn nhân quyền đã để cho những con người như những khối u ác tính là bọn họ còn có thể tiếp tục sống trên cõi đời này.
Thiếu niên bình tĩnh nói:
-Bà chính là loại người đó, đối với những người khác tôi có thể tùy ý xử trí, nhưng đối với bà, tôi cần phải đặc biệt tạo ra một kết cục đủ tốt. Tôi đã đợi một năm sau khi bà ra tù, bình tĩnh theo dõi cuộc sống của bà, hi vọng bà vẫn còn sống, sau đó vui vui vẻ vẻ mà sống tiếp, chỉ có như vậy, lúc tôi giết chết bà, mới có thể khiến bà cảm nhận được nỗi thống khổ khi niềm hạnh phúc bị hủy hoại. Không biết là may mắn hay xui xẻo, trong một năm này bà sống không vui vẻ gì, nhưng mà thời gian một năm đã hết rồi, tôi cũng không muốn chờ thêm nữa, nhỡ đâu một ngày nào đó bà chết trước, như vậy thì tôi sẽ rất đau lòng. Điều đau khổ nhất trên đời cũng chẳng bằng “Tử dục dưỡng nhi thân bất đãi”*
*Tử dục dưỡng nhi thân bất đãi: là một câu nói cổ, ý muốn nói con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, nhưng cha mẹ lại không đợi được đến ngày đó.
Có thể là do câu nói lạnh lùng của thiếu niên, bà lão cảm nhận được sát khí, sợ hãi bật khóc, bi thương nói:
-Tiểu Cường, tha cho tôi đi, người ném cậu xuống sông không phải tôi, không phải là tôi đâu.
-Mẹ, tại sao mẹ lại quên rồi.
Thiếu niên mỉm cười, nói:
-Tôi không phải Tiểu Cường.
-Cái gì...
Bộ não của bà lão ngừng lại một lúc, bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thiếu niên, trong giây lát nhận ra điều gì đó, vẻ mặt tuyệt vọng trên mặt lập tức bị thay thế bằng vẻ oán hận:
-Là cậu! Tôi nuôi cậu bốn năm! Xem cậu như con trai mà nuôi suốt bốn năm! Sao cậu lại đối xử với tôi như vậy!
-Ha ha, đến lúc này rồi thì cũng không cần diễn nữa.