Chỉ dựa vào ân thanh, không nhìn hình ảnh, Lý Ngang có thể đại khái suy đoán được cảnh tượng trong phòng, đây có lẽ như là "lớp luyện thi" của làng Thành Trung?
Sau tiếng trẻ em đọc xong bài giảng, người đàn ông ngồi trên bục giảng ở phía trước của căn phòng ho dữ dội, ra hiệu cho bọn nhỏ làm một số bài tập toán học trong sách.
Lý Ngang kiên nhẫn nằm trên mái nhà chờ đợi biến hóa, mười phút sau cánh cửa phòng bị gõ vang, âm thanh của một người phụ nữ trung niên vang lên, như vừa làm việc hao tốn thể lực, với giọng nói mệt mỏi cảm ơn giáo viên, và mang đi đứa con của mình.
Khi dần đến gần 10 giờ, những đứa trẻ của "lớp luyện thi" đều bị cha mẹ dẫn đi, đợi đến khi đứa cuối cùng rời đi, người đàn ông phía trước lớp học ho khan kịch liệt, chậm rãi pha cho mình một ấm trà.
Trà hoa nhài, màu sắc thanh tao đạm nhã, hương vị ngon ngọt, thanh nhiệt giải độc, hoa trắng nhạt trôi nổi trong tách trà, chỉ cần nhìn là có thể khiến người bình tĩnh.
Người đàn ông trung niên tên là Trâu Chính Tắc cầm tách trà tráng men, nhẹ nhàng ma sát miệng chén, uống một hớp trà, hướng ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói:
Sao không xuống nhìn xem sao?
Một lát yên tĩnh qua đi, Lý Ngang nhẹ nhàng lách qua cửa sổ, khuôn mặt đỏ Quan công trên mặt nạ nhìn Trâu Chính Tắc.
-Cậu thuộc tổ chức nào?
Trâu Chính Tắc thổi một ngụm nước trà, khoan khoái tự đắc hỏi thăm:
-Cục đặc sự? Dị Học Hội? Hay là Kình Ca?
Lý Ngang không trả lời, chỉ có chút hứng thú nhìn Trâu Chính Tắc.
Người này đại khái khoảng bốn mươi lăm tuổi, hình thể trung bình không mập không gầy, giữ mái tóc ngắn, đi một chiếc giày vải, mặc áo thun ngắn tay màu đỏ và quần đen, tay áo ngắn không che được vết bỏng lớn năm xưa trên cánh tay.
Mà trên mặt hắn, vết bỏng càng thêm rõ ràng, vết sẹo màu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ mặt trái, kéo dài đến dưới tai phải, mỗi khi hắn mỉm cười, đôi môi hơi sưng sẽ hướng bên cạnh căng ra, làm cho người ta lo lắng không biết khóe miệng của hắn có thể dọc theo vết sẹo mà nứt ra hay không.
-Vợ chồng Tằng Ngụy Minh và Uông Phương Ny là ông giết?
-Là tôi.
Trâu Chính Tắc gật đầu.
-Tại sao?
Lý Ngang hỏi:
-Vì thù hận sao?
-Thù?
Trâu Chính Tắc lắc đầu nói:
-Không phải vì thù hận, mà là bởi vì yêu.
Lý Ngang nhếch miệng nói:
-Bất cứ ai có tâm trí bình thường cũng sẽ không coi giết người là biểu hiện của tình yêu.
Trâu Chính Tắc lắc đầu, ho khan vài tiếng, đứng dậy từ trên ghế, gõ bàn:
-Cậu cảm thấy tôi ở chỗ này thế nào?
-Nếu so với một lớp luyện thi mà nói, cũng không tệ lắm.
-Kỳ thật nơi này không tính là lớp luyện thi.
Trâu Chính Tắc cười nói:
-Người ở nơi này không tính là có tiền, rất nhiều vợ chồng làm công việc đều là đi sớm về muộn, hao tổn thể lực, căn bản không có thời gian, không có điều kiện mang theo con cái.
-Khi tôi còn trẻ đi sửa xe đạp, may túi xách, đốt nồi hơi, mở quầy bán quà vặt, làm thầy lang, cũng đã dạy chữ một thời gian, sau khi qua thời thanh niên nhiệt huyết thì giúp cư dân ở đây trông con cái, thuận tiện phụ đạo học tập cho chúng.
-Câu chuyện rất cảm động.
Lý Ngang bình tĩnh nói:
-Quả thực có thể tham gia vào tuyển chọn mười đại nhân vật cảm động nhất Ân Thành.
Trâu Chính Tắc không để ý đến sự châm biếm trong lời nói của Lý Ngang, thở dài:
-Khi còn bé, Uông Phương Ny và tôi là đôi bạn thân nhất, chúng ta lớn lên trong làng, cùng nhau đi học. Thật không may, điều kiện gia đình của cha mẹ tôi thực sự kém, không có tiền cho tôi đi học trung học, nên phải đi vào xã hội sớm để lăn lộn kiếm sống.
-Sau đó, tôi nghe thấy trong nhà Phương Ni xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, không có tiền cho cô ấy để tiếp tục đi học, nên tôi đã làm hai công việc trong thị trấn, gửi tiền cho cô ấy để cô ấy có thể tiếp tục học trung học.
-Khi cô ấy còn học đại học, chúng tôi sống cùng nhau, tôi lái taxi trợ cấp cho gia đình, còn cô ấy tham dự lớp học ban ngày, ban đêm về nhà vào để nấu ăn cho tôi, khi đó là thời điểm hạnh phúc nhất của chúng tôi, cô ấy nói với tôi rằng khi cô ấy tốt nghiệp đại học, cô ấy sẽ kết hôn với tôi.
Trên gương mặt màu đỏ sẫm của Trâu Chính Tắc toát ra vẻ điềm đạm ấm áp, nhớ về quá khứ.
-Nhưng, mộng đẹp không dài, trong một hành động vì nghĩa dập tắt đám cháy, lao vào đám cháy, người mà tôi nghĩ cách cứu viện lại một mình đào thoát trước. Khi tôi bị lính cứu hỏa kéo ra khỏi đám cháy, đã trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
-Phương Ny không bỏ rơi tôi, cô ấy ở bên cạnh giường bệnh chăm sóc cẩn thận, không ngừng mô tả với tôi về một tương lai tốt đẹp hơn mà chúng tôi đã từng nghĩ đến.
-Nhưng, một bên là nữ sinh viên đại học có tiền đồ xán lạn, một bên là kẻ có dung mạo bị hủy, thân thể tàn phế, người xung quanh chỉ trỏ làm cho Phương Ny càng thêm trầm mặc.
-Cậu có loại cảm giác đó bao giờ chưa? Sợ bị vứt bỏ, sợ bị chán ghét, chính mình chán ghét chính mình, chính mình thống hận chính mình, cũng không còn cách nào tin tưởng người mình yêu nữa.
Trâu Chính Tắc hoảng hốt nói:
-Lúc đó, tôi đối xử với cô ấy rất kém, vô cùng kém, đánh mắng, cô ấy vẫn trầm mặc như trước. Tôi bảo cô ấy cút, cô ấy không cút, tôi liền kéo rách băng vải, thừa dịp ban đêm chạy trốn khỏi bệnh viện, chạy trốn khỏi thành phố.
-Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng không thể nói rõ là hận cô ấy hay là hận chính bản thân mình nữa.