Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 814 - Chương 814: Tác Dụng

Chương 814: Tác dụng Chương 814: Tác dụng

Thời gian từng chút một trôi qua, cảm giác vô lực dần trở nên mãnh liệt hơn, cảnh tượng trước mắt bắt đầu mờ ảo.

Lý Ngang lần mò xung quanh trụ thể hình thủy tinh, phát hiện không có cách mở nó ra, liền không chút do dự, trực tiếp lắp phần đáy của hình trụ thủy tinh với rãnh trên cánh tay trái của quần áo và ấn nó xuống.

Răng rắc…

Vật hình trụ bằng thủy tinh được lắp vừa vặn vào trong cái rãnh ở tay.

Lý Ngang cảm thấy rõ ràng một cơn đau nhói ở cánh tay trái, tiếp theo là một dòng điện ấm áp từ cánh tay trái lan ra và nhanh chóng chạy khắp cơ thể.

Cảm giác khó chịu giảm đi ngay lập tức, nhịp tim giảm dần, hô hấp chậm lại, mồ hôi lạnh không còn ra nữa, thân thể và tay chân cũng bắt đầu từ từ lấy lại sức.

-Thực sự có tác dụng?

Lý Ngang ngồi bên giường thở phào nhẹ nhõm, đợi hơn mười giây đồng hồ, đợi đến khi thân thể hoàn toàn nóng lên, mới đứng dậy và cẩn thận xem xét tình hình hiện tại của bản thân.

Đầu tiên, hắn được phân cho vai diễn nào, và đây là đâu?

Lý Ngang cúi đầu liếc nhìn hình trụ được gọi là pin pha lê trên vai trái kia.

-Đồ vật hình trụ, hẳn là năng lượng chất lỏng nào đó, có thể bổ sung năng lượng cho bộ trang phục này, để trang phục có thể làm dịu triệu chứng sốc của ta. Hoặc đồng thời cũng là dược vật nào đó, một phần trực tiếp tiến vào cơ thể ta, làm giảm bớt cơn sốc.

Lý Ngang suy nghĩ một lúc, duỗi tay tách pha lê hình trụ ra.

-Bị cố định vào trên này rồi, rút ra hay là xoay xoay cũng không lấy được. Nếu cưỡng ép động vào để tách ra có khả năng trực tiếp làm thủy tinh hình trụ vỡ vụn. Cái đồ chơi này chính là pin, tốt nhất vẫn là không nên ham rẻ, đợi lát nữa thời điểm hành động cũng phải chú ý không nên làm hỏng.

Hắn cất bước đi tới trước cánh cửa kim loại, duỗi tay vặn tay cầm hình chữ L của cánh cửa, hoàn toàn không di chuyển.

Nhấc chân đạp đạp nhẹ cánh cảnh, nghe được tiếng vang nặng nề, đủ để chứng minh cánh cửa này không ai có khả năng có thể đột phá.

-Dày như vậy? Cửa kho bạc hay gì?

Lý Ngang ngồi xổm người xuống, nhìn thoáng qua cái khóa ở tay nắm cửa, trực tiếp lựa chọn từ bỏ.

-Nhiều rãnh khóa như vậy, có đầy đủ công cụ hết cũng phải tốn ít nhất hai tiếng mới có thể mở, chứ đừng nói là bây giờ ngay cả một mảnh thanh sắt cũng không có.

Được rồi, như trong dự liệu, nếu như cánh cửa này dễ dàng mở ra như vậy, thì hơi có lỗi với bố cục quỷ dị trong gian phòng.

Lý Ngang thở dài, kề sát vào cánh cửa kim loại, phát hiện cái bóng của mình trên cửa kim loại vô cùng mơ hồ.

-Bởi vì là kim loại đặc chế, nên không nhìn thấy cái bóng ư?

Lý Ngang trầm ngâm một lát, xoay người đi đến trước bồn rửa tay, duỗi tay vặn vòi nước, không chút phản ứng nào.

-Gốm sứ trên bồn rửa tay, sứ gạch men dưới sàn nhà, lò xo kim loại trên giường và trên cửa sổ cũng không nhìn rõ cái bóng của ta. Hoặc ta là U Linh, hoặc là đúng lúc mọi góc trong căn phòng này bị cố ý thiết lập thành không nhìn được cái bóng. – Lý Ngang tự nói một mình. – Bây giờ có bốn loại khả năng. Một, thân thể ta đang sử dụng bây giờ, là thân thể tiêu bản đã trải qua cải tạo của ta, nhưng mà bị tước đoạt thuộc tính cường hóa. Hai, thân thể này chính là thân thể thiếu niên bình thường ban đầu. Ba, là thân thể nhân vật ta sắm vai. Bốn, là thân thể của ta, nhưng mà xem ra tại nơi ‘thế giới’ này, là nhân vật ta sắm vai.

Lý Ngang dùng tay sờ sờ ngực trái.

-Ta cũng không cảm giác được trái tim thứ hai và phổi thứ hai, nói cách khác, loại bỏ khả năng thứ nhất.

Hắn lại giơ tay lên, sờ đầu qua cái bao tay cồng kềnh.

-Ừm, trên đầu vẫn đang đội mũ giáp, bao trùm toàn bộ cái đầu, chỉ lộ mắt và miệng ra. Chất liệu là một loại kim loại nào đó, tương đối chắc chắn, dùng thực lực bây giờ tuyệt đối không thể cởi ra. Nơi giao nhau giữa giáp mũ và giáp ngực có một lỗ đút chìa khóa, kiểu dáng giống với chỗ đút chìa khóa ở cổ và ngực, có thể dùng cùng cái chìa để mở. Khác với khóa ở cửa lớn.

Lý Ngang tiện tay gõ gõ mũ giáp, nghe tiếng vang nặng nề bên tai, cất bước đi tới gần tường, ưỡn ngực hóp bụng lại, đứng yên thẳng tắp, đồng thời duỗi thẳng hai tay, ép sát vào vách tường đặt trên đỉnh đầu, đo lường độ cao của bản thân một chút.

-Mặc giày thì chừng một mét tám, không khác biệt với chiều cao cơ thể thực tế của ta cho lắm, nghe âm thanh tự nói ra cũng giống như khẩu âm trong thế giới thực tế.

Lý Ngang khẽ nhíu mày, dồn khí vào đan điền, hai chân hơi cong lại, bật hơi ra âm thanh ‘A—‘ từ trong cổ họng.

Sau ba giây, hắn bình tĩnh đứng thẳng người, nói:

-Có cảm giác sung huyết, là nam nhân, ngón tay ngón chân đều đủ, cảm giác muốn bài tiết cũng không mãnh liệt – trước khi tiến hành nhiệm vụ ta đã cố ý đi nhà vệ sinh, nếu bây giờ bụng truyền tới cảm giác muốn thải ra, vậy thì liền chứng minh đây không phải thân thể của ta.

Thí nghiệm thứ nhất thất bại, Lý Ngang cũng không nổi giận, hắn giơ tay lên che miệng, hà hơi ra, sau đó híp mắt, dùng đầu lưỡi tỉ mỉ quét một vòng hàm răng.

-Tổng cộng ba mươi hai cái răng, tình trạng sinh trưởng của hàm răng giống y như đúc của ta, trong miệng còn chút ít mùi vị bạc hà.

Lý Ngang nhướn đuôi lông mày lên, nhấp miệng đang khô khan, nhổ mấy bãi nước miếng xuống sứ gạch men trên đất.

Lại vô cùng thẳng thắn duỗi đầu ngón tay móc móc vào cổ họng, cúi đầu nôn khan mạnh mẽ một trận, phun ra chút nước chua ố vàng.

-Lợi chảy máu, trong bụng trống rỗng, không chứa vật gì bên trong. Như vậy, đây phải là loại khả năng thứ tư – theo cách nhìn của ta, đây là thân thể của ta. Nhưng mà xem ra nơi ‘thế giới’ này, ta vẫn sử dụng thân thể của người khác. Trừ phi đây là thân thể đồng vị của ta ở vị diện khác, có cùng đường viền hàm răng giống như ta.

Lý Ngang phun ra một ngụm khí bẩn, đẩy vị chua trong miệng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment