Nhiệm vụ lần này có quá nhiều chỗ kỳ lạ.
Sự tình phát triển đến mức này, ngay cả Lý Ngang cũng không nắm được ẩn tình phía sau.
-Từ cấu tạo của lối đi hành lang, trước đó ta đã ném cái tua vít lên trần nhà nghe được tiếng động đoán chừng là độ dày của trần này vào khoảng 150mm.
Theo lý mà nói thì âm thanh không thể dễ dàng vọng xuống đây như thế được.
Lý Ngang tự lẩm bẩm:
-Trừ phi tầng này được thiết kế đặc biệt, có thể dẫn truyền âm thanh.
Hơn nữa còn là âm thanh một chiều.
Hắn nhủ thầm:
-Nghe hai người nói chuyện có thể biết.
Bọn họ chắc là một cặp vợ chồng, sinh được một cô con gái, đại khái là xây nhà ở vùng ngoại thành.
Người đàn ông là nhân viên nghiên cứu khoa học, thậm chí có thể là luyện kim thuật sư.
Gần đây đang bận rộn với một hạng mục thí nghiệm, không rảnh làm bạn với vợ.
Lý Ngang chà xát cái cằm:
-Vật thí nghiệm mẫu sẽ không phải là ta chứ?
Quan sát chuột bạch làm cách nào thoát khỏi mê cung ư?
Nếu là như vậy,
Thì có thể giải thích chuyện đôi nam nữ đó không nghe thấy ta gào thét.
Bọn họ mưu tính mọi thứ thật tốt.
Sau khi quan sát ta cầm được bức thư, thì trình diễn kế hoạch thật tốt.
Không đúng, bọn họ đều là người ủ mưu, vậy hoàn toàn có thể diễn kịch trước mặt ta.
Nếu vậy thì thông tin ta thu thập được có khả năng tất cả đều là tin giả.
Ngoại trừ đôi nam nữ trên tầng không biết rõ tình huống dưới địa cung này, thiết kế địa cung, giam cầm ta ở đây là người khác làm.
Muốn qua mắt được một luyện kim thuật sư.
Mức độ của việc xây dựng địa cung có quy mô khổng lồ dưới nhà bọn họ khó như thế nào?
Nghĩ như thế nào cũng đều không có khả năng so với mức độ vụng trộm cải tạo phòng ốc lúc trước của Lý Ngang khi cõng bà chủ nhà.
Càng nghĩ, khả năng lại càng lớn.
Lý Ngang lắc đầu, làm cho não bộ được thảnh thơi:
-Nếu không cần thiết, không cần tăng độ chân thực.
Vẫn là nên đi thu thập thông tin thôi.
Hắn mở bức thư ra, lúc này chữ viết trên bức thư là chữ ngoáy, nhưng không có nguỵ tạo thành vết tích mật mã chuồng heo.
-Có thể giải thích, đồng dạng sáo lộ đối với thánh đấu sĩ là vô hiệu, nếu người thiết kế địa lao còn chuẩn bị cái mật mã chuồng heo, vậy thì trình độ quá thấp rồi.
Lý Ngang đặt bức thư xuống, cầm lấy đèn dầu hỏa và hộp diêm trên sàn nhà trong căn phòng lên.
Đèn dầu hỏa làm bằng kim loại và thủy tinh, toàn bộ hiện lên màu đỏ, hai đầu rộng ở giữa thắt lại giống như hình quả hồ lô. Không có bấc đèn, nhưng một bên chuôi đèn có một cái nút xoáy có thể chỉnh được bấc đèn ra vào.
Hắn thuận tay cầm hộp diêm lên.
Hộp làm bằng chất liệu giấy cứng, to bằng nửa bàn tay, bên cạnh hộp không có nhãn hiệu gì, mặt bên trái có phot-pho đỏ đen.
-Phot-pho đỏ, phot-pho trắng thông thường.
Lý Ngang ngửi một mặt phot-pho, kéo hộp ra, bên trong có hai que diêm.
-Vì vậy? Cho ta đèn dầu hỏa nhưng lại không cho ta bấc đèn sao? Chẳng lẽ muốn ta chà xát ra một cây bấc đèn à?
Hắn dừng lại một chút, cúi đầu nhìn ga giường rách đang cuốn ở bên hông:
-Đợi một chút, hình như có thể tự làm thành một cái.
Lý Ngang khoanh chân ngồi bệt xuống đất, cầm lấy cái tua vít, sau khi mất công mất sức tháo được đèn dầu hỏa ra, kiểm tra một lượt.
Tự bản thân ra tay, ngược lại dùng ga giường rách và bông làm thành một cái bấc đèn đơn giản, nhét vào bên trong đèn.
-Đeo cái đôi găng tay này thật đúng là làm chuyện gì cũng khó.
Coi như ta có sự đồng cảm với Doremon mỗi khi duỗi cái tay tròn ra.
Lý Ngang than thở, đóng lại đèn dầu hoả, giơ tay lau đi những mảnh nhỏ còn lại.
Sau khi dọn dẹp gọn gàng đèn dầu hoả, hắn cẩn thận lục lọi trong phòng một lượt, xác nhận không có chi tiết ẩn giấu nào nữa thì mang theo đèn và diêm đi ra cửa.
Cánh cửa bên ngoài căn phòng B vẫn duy trì trạng thái đóng vào như ban nãy, hai cánh cửa khép vào đã đập vỡ chiếc ghế ở giữa.
Lý Ngang nhặt mảnh vỡ lên, nhìn thoáng qua, phát hiện không có hoa văn gì trên miếng gỗ bị đứt gãy.
Tất cả miếng gỗ đều được chắp vá từ những mảnh gỗ vụn, tạo thành một miếng gỗ hoàn chỉnh.
-Cố chấp thay đổi vật chất tạo thành. Đây chính là luyện kim thuật phải không? Khó tránh làm sao có thể kiên cố được.
Lý Ngang vứt miếng gỗ xuống, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của căn phòng B, không chắc chắn tự nhủ:
-Có phải ta nên đứng như lúc ban đầu không nhỉ?
Một lần nữa hắn đứng ở trên họa tiết trong vòng tròn giữa hai cánh cửa, quả nhiên thấy được ánh sáng đỏ sáng lên lần nữa.
Cánh cửa lớn bên trong từ từ khép lại, mấy giây trôi qua, cánh cửa lớn bên ngoài mới bắt đầu chậm rãi mở ra.
Vì đề phòng bị nhốt lại một lần nữa, Lý Ngang nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa, lại phát hiện không gian trong hành lang tối đen, không nhìn thấy cái gì luôn.
-Đèn tắt rồi sao?
Lý Ngang ngẩng đầu nhìn trần nhà đen xì, dựa vào trí nhớ, lấy một que diêm, quẹt lên mặt photpho của hộp diêm, nhóm lửa đốt bấc đèn.
Ánh sáng một lần nữa xuất hiện bên trong hành lang.
Lý Ngang lắc tay, dập tắt que diêm, để nó vào hộp diêm một cách cẩn thận.
Nhìn cánh cửa lớn bên ngoài căn phòng B đang tự động đóng lại, cau mày nói:
-Hai cánh cửa không thể mở ra cùng một lúc…
Làm sao có điểm giống… Khoang giảm sức ép hoặc là phòng thí nghiệm vô khuẩn vậy?