Lý Ngang mở nắp nhựa ra, đứng dựa vào tường nhìn Aerith,
-Sau khi bấm nút, thế giới này sẽ xảy ra chuyện gì?
-Sẽ dư ra thêm hai chúng ta trên mặt đất,
-Hay là nó sẽ để lại cho chúng ta một chỗ trống?
-Tôi không biết,
Aerith lắc đầu.
-Nhưng mà mặc kệ cha có làm ra quyết định gì, thì tôi vẫn sẽ ở cùng ngài.
-Là vậy sao...
Lý Ngang gật đầu,
-Vậy thì bắt đầu đi.
Hắn giơ tay, đấm mạnh vào nút bấm.
—— ——
Cửa kho phía sau biệt thự ở ngoại ô đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên tóc vàng, cả người bốc đầy mùi khét mặc một bộ đồ cao su,
Và một cô gái mặc váy đen đeo bịt mắt,
Đỡ nhau lảo đảo bước ra khỏi nhà kho.
Lúc đó là giữa trưa, ánh nắng gay gắt chiếu vào khuôn mặt gầy gò của người đàn ông trung niên, làm cho ông ta vốn đã suy yếu không thể mở mắt ra nổi.
-Cha, xin ngài hãy cố chịu đựng.
Con gái ông ta nhẹ nói,
Nhưng dường như ông ta không thể nghe thấy, dưới chân mềm nhũn dựa vào bức tường của tòa nhà cạnh nhà kho,
Đôi mắt ông ta mơ hồ, miệng thì không ngừng lẩm bẩm một mình,
-Thời gian ... Thời gian bây giờ ...
-Morgan! Aerith! Hai người các ngươi! Rốt cuộc đã đi đâu vậy ?!
Một giọng phụ nữ giận dữ chợt vang lên phía trước,
Vợ Luyện Kim Thuật Sư nhanh chóng chạy đến, liên tục phàn nàn nói:
-Tôi đã không tìm thấy các người từ đêm hôm qua. Các người có biết tôi và Ciri đã lo lắng như thế nào không? Thiếu một chút nữa thôi là tôi đã gọi điện cho Scotland Yard nhờ họ đến giúp tìm người rồi...
Ngay khi người phụ nữ đến gần nhìn thấy thảm cảnh của chồng, bà ấy trợn tròn mắt, ngậm miệng rồi ngồi xổm xuống không suy nghĩ, đưa tay bưng lấy mặt chồng, nhanh chóng dùng thuật giả kim làm dịu đi đôi môi khô khốc của chồng mình.
Bà ngẩng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn lướt qua lướt lại giữa chồng và con gái lớn,
-Hai người ... chuyện này là thế nào?
-Chỉ là, đi hơi xa nhà một chút mà thôi.
Luyện Kim Thuật Sư tên Morgan ho khan hai tiếng, khó khăn hỏi:
-Ciri đâu?
-Con bé ở trên lầu,
Vợ của Luyện Kim Thuật Sư dừng lại một chút,
-Bệnh của con bé... có vẻ đã khá hơn, là anh đã làm gì sao? Này, anh đang cười cái gì vậy?
-Không có gì. . .
Morgan lau nước mắt, ngửa đầu nhìn lên mái hiên và bầu trời, nắm chặt lấy bàn tay của vợ và con gái,
-Không có gì ...
-Ừm... Nói tóm lại.
Lý Ngang xoa cằm lẩm bẩm:
-Chắc cuối cùng kết cục là happy ending à? Vòng tuần hoàn bị phá bỏ, tất cả mọi người còn sống, ta cũng coi như là công thành lui thân.
-Nhưng mà khoa học công nghệ ở thế giới kia đúng là thiên vị quá, rõ ràng có thể chế tạo ra robot giống hệt người thật, nhưng về phương diện y học lại chỉ vừa mới nghiên cứu đến chất alkyl hóa...
-Anh nói thầm cái gì đấy?
Sài đại tiểu thư từ trong sàn nhà chui ra, lơ lửng trên không trung nhìn nhìn xuống Lý Ngang:
-Hoàn thành nhiệm vụ rồi? Sao tôi lại không có chút cảm giác nào vậy?
Lý Ngang thuận miệng nói:
-Giống như trước đây, chơi một mình.
-Hả? Kịch bản nào?
Lý Ngang suy nghĩ một chút, tổng kết lại:
-Một người đàn ông tự nhốt mình dưới tầng hầm, mặc quần áo cao su, tra tấn đến mười lăm nghìn giờ, cuối cùng là câu chuyện được cứu thoát.
-... Được rồi.
Sài đại tiểu thư do dự gật đầu, ánh mắt hơi khác thường:
-Đưa Thanh Nga giáp cho tôi, tôi đi chơi trò chơi.
Cô nhận lấy áo giáp mà Lý Ngang ném cho, nhảy trở lại phòng khách, nằm xuống sô pha, đeo tai nghe, giơ tay lên vô cùng khí thế, ngón trỏ hướng lên trời.
Sau đó vung tay xuống thật mạnh, đầu ngón tay ấn xuống nút tạm dừng trong bảng điều khiển của máy chơi game đầy mãnh liệt.
Cùng với tiếng nhạc "Game Start!" phát ra, lại bắt đầu một trận mới chiến đấu hăng hái.
Lý Ngang lắc đầu, đi vào xưởng luyện kim, nhảy vào trong rương chăn nuôi, bắt đầu tổng kết thu hoạch từ kịch bản.
Nhiệm vụ lần này tổng cộng giằng co không đến hai giờ, nhưng phần thưởng điểm và EXP vẫn đúng.
-1000 EXP, 1500 G-coin, không có thưởng thêm điểm hệ số.
Lý Ngang tính toán:
-Đúng là cao hơn nhiều so với tưởng tượng, đây là thế giới sau Lv15 sao?
-Cứ tính như vậy, chỉ cần chơi thêm hai ba nhiệm vụ bình thường nữa là có thể lên đến Lv20 rồi.
Hắn nói thầm, lấy ra bản [Nhật ký lữ hành của luyện kim thuật sư].
Mấy cái điểm thưởng gì đó không quan trọng, mấu chốt nhất vẫn là quyển sách này.
Sau khi làm nhiệm vụ, mô tả cuốn sách đã có thay đổi.
[Nhật ký lữ hành của luyện kim thuật sư]
[Thuộc tính: Tiêu hao vật phẩm đặc biệt, biến mất sau một lần sử dụng]
[Loại hình: Bộ sách]
[Phẩm chất: Phổ thông]
[Đặc hiệu: Sau khi sử dụng, nội dung ghi trong sách được dịch và truyền vào não người dùng.]
[Tiêu hao: Không]
[Thời gian làm lạnh: Không]
[Điều kiện sử dụng: Thuộc tính trí lực cao hơn hoặc bằng 12 điểm, trị số lý trí cao hơn hoặc bằng 500 điểm]
[Ghi chú: Morgan Anderson, Viện sĩ Viện Hàn lâm Khoa học Hoàng gia Amestris, thời trẻ đã từng làm nhà lữ hành, đi đến những lục địa khác nhau để tiến hành công tác nghiên cứu khảo sát. Quyển sách này là hắn viết trong lúc lữ hành, ghi lại kinh nghiệm nghiên cứu tâm đắc về những thuật luyện kim ở các vùng khác nhau]
[Ghi chú: Morgan ơi Morgan! Sao ngươi có thể sa đọa đến thế! Ngươi đã quên hết những kế hoạch nghiên cứu mà ngươi thực hiện trước đó rồi sao? Hãy ngừng say mê những cuộc ăn chơi sa đọa xa hoa của tầng lớp thượng lưu Công quốc Ross đi!]
[Ghi chú: Này, bàn tay nhỏ bé của tiểu thư quyền quý ở Công quốc Ross thật thơm và mềm ~]
-...Không ngờ cái tên mày rậm mắt to như ông thời trẻ cũng từng phong lưu đến thế.
Lý Ngang nhếch mày nói một câu, sau đó trực tiếp sử dụng bản nhật ký này.
Trước khi tiến vào nhiệm vụ, hắn mang hai điểm thuộc tính thăng cấp đều thêm vào trí lực, trị số lý trí đã vượt 500, thỏa mãn điều kiện sử dụng.
Bộ sách rất nặng trong tay hắn nháy mắt đã biến mất.