-Tóm lại…
Nam tử Ong Mật đặt chén rượu xuống, nghiêng người sang bên cạnh, gác chân lên, chống tay lên tay vịn của chiếc ghế sofa mềm mại, nhíu mắt lại nhìn về phía La Tử.
-Luật sư Kevin, chắc hẳn anh cũng biết, khi còn sống tôi đã dẫn quân đánh thắng vô vàn chiến trận, sáng lập một đế quốc khổng lồ mạnh mẽ nhưng cái mà tôi cho rằng là kiêu ngạo nhất của tôi, vẫn là do tôi chủ trì biên soạn khi còn sống. Nó bài trừ nguyên tắc lập pháp của thời đại phong kiến, bảo vệ tài sản của nhân dân, theo thời gian trôi qua, nó đã dung nhập vào trong hệ thống luật học của xã hội hiện đại.
Trong lời nói của Ong Mật có một chút tự hào nho nhỏ ẩn trong lời nói:
-Sau khi tôi chết tôi cũng không ngừng học tập, đọc Auguste Comte, Saint Simon, Montesquieu, Rousseau, Voltaire, và một số bộ sách của các nhà tư tưởng, triết học gia và luật gia hiện đại gần với thời của tôi. Dĩ nhiên, thành tựu trên luật pháp, đạo đức và tư tưởng ở chỗ của tôi vẫn không sánh bằng ngài.
Ong Mật nhẹ gật đầu với Ong Mật, chậm rãi nói:
-Trên đường ngài tới đây, có thể là Fury tiên sinh đã nói cho ngài biết mục đích của chuyến đi này, Quốc hội muốn biên soạn một bộ liên thông giữa Minh Phủ và pháp điển thông dụng của hiện thế, thông qua sửa đổi chế độ của Minh Phủ, ngược lại thì thúc đẩy hiện thế thay đổi, để chuẩn hóa đạo đức đang càng ngày càng sa đoạ.
Mí mắt La Tử đột nhiên nhảy một cái, hắn nhạy cảm nhận ra điều không đúng.
-Kỳ quái.
Hắc Sắc Mộc Mã khẽ nhíu mày, trầm giọng nói:
-Nhìn từ nội dung trò chuyện trước đó với Fury tiên sinh, thật giống như Minh Phủ không quá coi trọng thế giới hiện thực. Trong thời đại hắc ám, đại quân khủng long thậm chí còn để các nghị viên chế độ nô lệ che mắt lộng hành càn rỡ trong Minh Phủ, đặt ra Địa Ngục, Luyện Ngục, núi Thiên Đường thứ hai, nơi đã hành hạ phần lớn linh hồn loài người. Tại sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm đến vấn đề đạo đức của thế giới hiện thực?
-Ừ. – Mèo Rừng gật đầu. – Đúng là có chút kỳ quái.
Bà Phù Thủy bĩu môi, thuận miệng nói:
-Có lẽ là linh hồn loài người hiện đại không hề thuần khiết nữa rồi? Giống như Napoleon phiên bản Ong Mật vừa nãy mới nói vậy. Có thể là phẩm chất linh hồn loài người xuống cấp, sẽ làm sai sót sự vận hành của Minh Phủ.
-Hầy!
Âm thanh thở nhẹ từ một khoang ở chỗ khác vang lên, ba người chơi trong hình thái hình chiếu quay đầu lại, nhìn thấy Lý Ngang ăn mặc như hắc ảnh nhân, đang dùng một tư thế cổ quái có phần hèn mọn, hai tay ôm giá sách, mạnh mẽ ôm sát vào cạnh bên của giá sách.
-Cái đó, hắc ảnh nhân tiên sinh?
Mèo Rừng giơ tay lên, cẩn thận từng tí hỏi:
-Ngài đang làm cái gì đó?
-Tôi?
Lý Ngang cố gắng thò đầu vào trong giá sách, muốn nhìn trộm nội dung bên trong trang sách với điều kiện tiên quyết là không mở trang sách ra.
-Tôi đang nghĩ biện pháp, thử xem có thể trực tiếp nhìn thấy nội dung bên trong trang sách từ nơi này hay không.
Này, chuyện này nếu như để Sài Sài tới xem chắc chắn sẽ cực kỳ thành thạo, điều nàng am hiểu nhất chính là lợi dụng đặc tính linh thể không có thân thể thật sự, giành chỗ tốt cho mình.
Ví dụ như chơi với điện thoại giấu trong hòm sắt.
Đưa đầu vào trong ngăn mát tủ lạnh, vừa hưởng thụ gió mát, vừa ăn trực tiếp đồ trong tủ lạnh.
Tư thế kỳ lạ của Lý Ngang hướng về phía giá sách giống như con gấu đối mặt cọ vào thân cây, chẳng qua là để làm cho ba tên đồng đội đau trứng một phát, cũng không có ngăn cản hai linh thể nói chuyện với nhau bên trong thế giới hiện thực.
-Luật sư Kevin, tôi là một thành viên trong mười ba người quốc hội, cũng có thể là trong nghị viên, là người am hiểu luật pháp sâu sắc nhất.
Ong Mật tự giễu mà cười hai tiếng, bình tĩnh nói:
-Tôi muốn biết cách nhìn của anh đối với một cái án lệ phức tạp.
Cuối cùng cũng đã đến.
Trong lòng La Tử rung động mạnh, nếu như nói lúc trước đó là dò xét, là kiểm tra thử xem hắn có phải là linh thể hay không, có bị thế thân mạo danh hay không, thì kiểm tra bây giờ, lập tức liên quan đến việc La Tử có thể qua cửa bình thường hay không.
‘Sự tình các điều khoản pháp luật, phải dựa vào các ngươi!’
La Tử cố gắng giữ vững bình tĩnh, người ngón tay ở hai tay giao nhau, đặt lên bàn, trong lòng mặc niệm nói.
Bốn tên người chơi biết rất rõ tình cảnh của hắn, Hắc Sắc Mộc Mã trích xuất ra điều luật pháp lý từ năm hệ thống pháp luật lớn trên thế giới và án lệ luật pháp kinh điển từ trong nhãn cầu.
Mèo Rừng dùng chụp ảnh khoang thuyền của thuyền trưởng.
Phù Thủy không biết là lấy từ đâu ra một lá bài Tarot, tự tính mạng mình ở giữa không trung.
Mà Lý Ngang, thì vẫn còn ở đây mà phân cao thấp với giá sách…
-Xin mời ngài nói.
La Tử nghiêm túc nói:
-Tôi sẽ tận khả năng trả lời ngài trong phạm vi năng lực của tôi.
-Rất tốt.
Ong Mật gật đầu:
-Năm nhà thám hiểm hang động trẻ tuổi gặp phải sự cố sập hang, bị mắc kẹt trong sơn động.
Đội ngũ cứu viện ngoài núi cố gắng toàn bộ sức lực, vẫn như cũ, phải cần thời gian ba mươi ngày mới có thể đào ra một lối đi.
Vào ngày thứ hai mươi, năm nhà thám hiểm hang động đã lâm vào tuyệt vọng, thiếu nước và hết thức ăn, không có cách nào chống đỡ được mười ngày kế tiếp.
Trong năm người, người lãnh đạo thông qua thiết bị vô tuyến mà bắt được liên lạc với bác sĩ bên trong đội ngũ cứu viện ở bên ngoài, hỏi thăm nếu như bọn họ ăn hết huyết nhục của một gã thành viên, thì có thể sống sót thêm thời gian mười ngày hay không.
Mặc dù bác sĩ rất không đồng tình, nhưng từ việc rèn luyện nghề nghiệp hằng ngày, vẫn cho ra một câu trả lời khẳng định chắc chắn như cũ.
Đội trưởng đội thám hiểm hang động lại hỏi thăm bên ngoài một lần nữa, có thể thông qua rút thăm mà quyết định người nào nên bị ăn hay không, cùng với việc là trong đội cứu hộ có thẩm phán hoặc quan chức chính phủ nào có thể cho câu trả lời chắc chắn cho hành vi này hay không.