-Ơ, Địa Trung Hải nào, ngươi đang ở đây mà?
Giọng nói khinh thường từ phía xa truyền tới, một thanh niên khua tay múa chân, mặc trang phục màu đỏ tia chớp nhấp nháy cosplay Flash chạy đến.
Lúc anh ta chạy đến đó, cơ thể và mặt đất dường như tạo nên một góc 45 độ, hai tay còn chắp ở sau lưng, tư thế chạy đó khá là kỳ quái.
-Ta đã nói rồi, không phải là Địa Trung Hải.
Trên trán soái ca bị hói nổi gân xanh, anh ta nhỏ giọng quát người đang chạy đến:
-Còn nữa, đây là ở bên ngoài, ngươi giữ hình tượng của mình một chút đi có được không? Đừng có chạy với cái dáng đần độn đó nữa.
Thanh niên Flash nảy lên phía trước người anh ta, khẽ gật đầu, bình tĩnh nói:
-Này nhé, tư thế này đần độn ở chỗ nào? Anh không biết là tư thế này có thể nâng cao tốc độ chạy rất hiệu quả, khi đạt đến tốc độ cao nhất thậm chí còn có thể chạy trên nước, rất phù hợp với nhân vật Flash.
-Flash gì chứ, đây rõ ràng là dáng chạy kiểu Naruto trong phim Naruto mà.
Khuôn mặt của soái ca đầu hói hơi giật giật:
-Ngươi tưởng ta chưa đọc manga à?
Sau lưng thanh niên tự đại cosplay Flash còn có hai người nữa, lần lượt là Batman áo choàng bay phấp phới và Aquaman cưỡi hải mã.
Trên ngực của bọn họ cũng có huy hiệu cá voi màu xanh lam.
Ôi...mắt trái của người cosplay thành Aquaman còn có một con mắt robot màu đỏ, rõ ràng đây chính là người quen cũ của Lý Ngang, Hắc Sắc Mộc Mã.
-Này, Mã huynh đệ.
Lý Ngang chủ động đi ra chào hỏi, Hắc Sắc Mộc mã kinh ngạc, hắn lục lại trong ký ức những người chơi phù hợp với trang phục “áo blouse trắng dưa leo ngâm” và có hành vi quen thuộc này.
Sau một hồi do dự thì hắn mới nhẹ nhàng dò hỏi:
-Ngươi là...Lý Nhật Thăng?
-Hai người quen nhau sao?
Thanh niên Flash tự đại đi loanh quanh giữa hai người họ, phải ngơ ra một lúc rồi anh ta mới vỡ lẽ, kinh ngạc nói:
-Ôi, anh chính là Lý…
-Nói nhỏ thôi.
Soái ca đầu hói làm động tác chặt tay vào bên hông mình, nhắc nhở anh ta đừng có ồn ào.
-Khụ khụ.
Flash biết mình lỡ lời, anh ta lấy tay che lấy hông rồi vuốt vuốt, áy náy phất phất tay, rồi cười nói có vẻ thiện ý:
-Xin lỗi, khi nãy ta hơi kích động, đây là Lý huynh đúng không, Mộc Mã từng nói đến huynh với chúng ta, khen huynh hiểu nhiều biết rộng, có tư tưởng mở, con đường huynh chọn hoang dã không tầm thường, là một nhân tài.
Lý Ngang cười ha hả, xua tay khiêm tốn nói:
-Làm gì có, đều là mấy anh em nói quá, ta không dám nhận mình là thiên tài gì đâu.
Mèo khen mèo dài đuôi, thăng cấp cho bản thân từ nhân tài lên hẳn thiên tài cơ đấy! Thím này tự phụ quá.
Trong lòng bốn người Hắc Sắc Mộc Mã cùng lúc nảy ra cái suy nghĩ này, nhưng ngoài mặt lại không để lộ ra điều gì, vẫn trò chuyện với Lý Ngang.
Bốn người họ đều là thành viên của tổ chức Kình Ca. Soái ca mặc giáp da cổ xưa có biệt danh là Lạc Nhật Dung Kim.
Người cosplay Flash tự đại tên là Qua Thiền La Tinh.
Còn thanh niên nhìn kiệm lời ít nói kia tên là Thiết Đĩnh Năng Doanh.
Cộng thêm cả Hắc Sắc Mộc Mã nữa thì tên của bọn họ vừa đúng tạo thành bốn chữ, Kim Qua Thiết Mã (tư thế anh hùng).
-Tên của bốn vị được thiết kế hay quá vậy?
Lý Ngang làm trái lòng mình để bỏ qua cảm giác không hài hòa với cái tên “Thiết Đĩnh Năng Doanh” này, hắn đáp:
-Nghe rất có bá khí.
Hắc Sắc Mục Mã xấu hổ xua xua tay:
-Khụ khụ, để Lý huynh đệ chê cười rồi.
Thật ra trong bốn người này, chỉ có Lạc Nhật Dung Kim (soái ca đầu hói) và Qua Thiền La Tinh (Flash tự đại) là hai người bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Còn hai người kia sau khi vào tổ chức Kình Ca thì được thượng cấp phân phối đến một tổ nhỏ, sau đó mới trở thành bạn, tên của bọn họ cũng là một sự trùng hợp.
-Nếu mọi người quen biết nhau thì chúng ta kết bạn luôn đi.
Qua Thiền La Tinh nhiệt tình gửi lời mời kết bạn cho Lý Ngang, giống như là thói quen, nói:
-Đừng nhìn cái tên Kim Qua Thiết Mã của chúng ta, thật ra trước đây chúng ta đều là những lập trình viên gà mờ chăm chỉ làm việc. Ngoại trừ dung kim ra thì chẳng đánh lại được ai cả.
-Tại sao ngươi lại dùng cái giọng tự hào đó để nói chuyện mình không đánh lại người ta?
Lạc Nhật Dung Kim không nhịn được mà nói lời trào phúng:
-Đừng có mà nói như thể ngươi với ta giống nhau vậy, ngươi là tên thất bại chỉ biết python.
-Sao python lại là thất bại?
Qua Thiền La Tinh trừng mắt, nói:
-Python ngắn gọn nhưng lại không đơn giản, âm điệu thấp, biết ẩn mình, như nghe tiếng sét ở chốn yên lặng, quả thực là thứ ngôn ngữ (lập trình) hoàn mỹ nhất trên thế giới.
-Thật sự có người khen ngợi Python sao? Đừng làm ta buồn nôn nữa.
Hắc Sắc Mộc Mã nói bằng giọng chán ghét:
-Cái đồ kia thật sự không ra gì cả. Đàn ông chân chính phải dùng Java.
-C++ là thiên hạ vô địch.
Thiết Đĩnh Năng Doanh vẫn im lặng từ nãy đến giờ bỗng xụ mặt nói:
-Nó mộc mạc, tiện dụng, như khẩu ppk trong tay James Bond vậy. Cầm nó trong tay sẽ lập tức có thể tiến vào cảnh giới Lục Địa Khóa Tiên.
-C++ mà cũng xứng được khóa sao?
Lạc Nhật Dung Kim lắc đầu:
-Đúng là buồn cười thật đấy ^^.
Bốn tên lập trình viên đột nhiên lại làm rùng beng lên vì cái vấn đề ngôn ngữ này, trong chốc lát âm dương quái khí và những cái thơm tho bay đi hết, toàn những ngôn từ miệt thị khinh thường được tuôn ra.