Một việc khác cũng hừng hực khí thế xây dựng khác như công hội là cửa hàng.
Cho tới nay, điểm duy nhất khiến các người chơi đơn độc khác phải đau đầu nhất chính là đồ tốt trong thương thành quá đắt, mà giao dịch với người khác thì lại cần phải tiếp xúc trong hiện thực.
Nhỡ đâu gặp phải cạm bẫy của thợ săn tiền thưởng thì kết quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi.
Hiện tại có quảng trường trò chơi, cuối cùng người chơi cũng có thể giao dịch một cách an toàn. Trong thương thành sẽ mở một sảnh giao dịch phúc lợi công cộng đặc biệt, người chơi có thể ký hợp đồng trước để đảm bảo rằng cuộc giao dịch được diễn ra một cách công bằng và hợp lý.
Tương tự, cửa hàng mà các người chơi khác mở ra (buôn bán hàng hóa, cung cấp phục vụ các loại ẩm thực...) cũng có thể ký hợp đồng trước, đảm bảo phục vụ an toàn và công bằng nhất.
Trên quảng trường, thú hộ vệ NPC thường có tác dụng giám thị thị trường, một khi phát hiện người kinh doanh làm trái quy định, hoặc là loại khách hàng không có mắt mang ý định gây chuyện thì sẽ trực tiếp thuấn di vào trong cửa hàng, sau cánh phóng ra kiếm lớn. Một kiếm đánh bay người chơi làm nhiễu loạn trật tự thị trường, đập thẳng vào tường.
Vết thương sẽ nằm trong mức không chết, nhưng lại vô cùng đau đớn, một thời gian sau sẽ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Vừa ra tay liền biết là ông chúa hành hạ.
Bằng vào cách này, sự an toàn và công bằng của các cửa hàng đều được đảm bảo.
Gần như chỉ trong một đêm, trên quảng trường liền xuất hiện đủ loại cửa hàng lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng không có nghĩa chợ đen ở thế giới hiện thực sẽ bị thay thế. Dù sao thì cũng chỉ có một vài người chơi có thể vào bên trong quảng trường trò chơi.
Vẫn còn rất nhiều chuyện không tiện xử lý trên quảng trường, phải thực hiện trong chợ đen ở thế giới hiện thực.
Lý Ngang dạo một vòng diễn đàn, tiện tay tắt web.
Cầm điện thoại lên thì nhìn thấy lì xì Wechat mà chủ cho thuê nhà phát tới lúc nửa đêm, phía dưới còn ghi chú thêm một câu "Tối nay chơi rất vui vẻ [Hoa hồng]".
Chần chờ một hồi không dám ấn mở, Lý Ngang ném điện thoại di động xuống gối đầu, sau đó giả bộ đã ngủ, không biết gì cả.
...
Mấy hôm sau, vào lúc sáng sớm, tiếng mưa rơi vang lên bên ngoài cửa sổ.
Lý Ngang mở mắt tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cuối giường xuất hiện một bóng người mặc áo trắng tóc dài đang nằm sấp.
Tứ chi của bóng người kia chạm sát mặt đất, hệt như con gián đang bò, tay chân vặn vẹo thành một góc độ kỳ dị, gương mặt bị mái tóc đen dài che lại kín mít chỉ lộ ra cái mũi trắng bệch lạ thường. Trông cực kì đáng sợ.
-Ke ke ke ke ke ke*....
(*Ke ke: Tiếng cười trong mấy bộ phim kinh dị, có thể lên youtube search)
Từ cổ họng của người áo trắng kia phát ra tiếng cười vô cùng quỷ dị.
Ngón tay ngón chân linh hoạt bấu vào mặt đất, khi di chuyển còn phát ra tiếng động sàn sạt như tiếng mưa... Giờ nhìn lại ra ngoài cửa sổ mới phát hiện cả một khoảng trời rộng không mây.
Lý Ngang mặc đồ ngủ bình tĩnh dụi mắt mấy cái, đứng từ trên giường dậy bước xuống đất, chân đi dép lê vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân, sau khi phun nước súc miệng trong miệng ra mới nói với bóng người áo trắng đứng đối diện chiếc gương.
-Sáng sớm ngày ra đã tạo hình như vậy không biết mệt à?
Bóng người áo trắng im lặng một lát mới nói.
-Chẹp.
Cô đứng dậy từ mặt đất, tiện tay hất tóc sang một bên. Người này chính là Sài Sài rảnh rỗi sinh nông nổi cosplay Kayako.
-Lý Ngang nhạt thật đấy.
Sài Sài xoay đầu 720 độ, nói:
-Khi nào cậu mới chịu dẫn tôi ra ngoài chơi, ngày nào cũng chán nản ngồi trong nhà như này, chơi game tới phát ngán rồi.
-Chơi cái gì mà chơi, không biết hôm nay là cuối tuần nên bên ngoài rất nhiều người à?
Lý Ngang vừa đánh răng vừa nói, chữ nghĩa khó nghe.
-Chờ thêm một hai ngày nữa, khi nào mấy khu vui chơi ít người thì đi được.
Lúc này, Đội đặc vụ cơ động trị an rất tốt, mấy vụ việc ly kỳ rất ít khi xuất hiện, không nhất thiết phải ra tay.
-Nếu chán sao không làm thí nghiệm cùng tôi đi?
-Ha~
Sài Sài khoanh tay trước ngực, liếc mắt lè lưỡi, trực tiếp từ chối.
-Không muốn làm.
Thí nghiệm mà Lý Ngang nói tới cơ bản là giết thời gian chơi với đám thú cưng, côn trùng và thực vật được chăn nuôi trong hộp nuôi thú cưng tự động.
Bóp, giải phẫu, cải tạo, ấp nở công trùng. Sau đó lại dùng Tô sinh thuật để phục sinh lại côn trùng đã chết. Trồng cây, hoa cỏ, dùng thuật luyện kim để tạo ra xe ba bánh, xe gắn máy, xe điện đụng, súng, lựu đạn...
Nhìn một thời gian dài cũng thấy nhàm chán, thậm chí còn dễ bị ám mùi hôi của đám côn trùng nữa.
Cốc cốc cốc.
Tiếng đập cửa vang lên, Sài Sài vội cầm điện thoại lên xem, sau đó nén giọng, thần bí nói với Lý Ngang:
-Đồ đặt online của tôi tới rồi, cậu ra ngoài lấy hộ đi.
-Cậu lại mua mấy thứ linh tinh gì thế?
Lý Ngang hồ nghi đi mở cửa, nhận hộp hàng từ chỗ anh trai chuyển phát nhanh, là một thùng các tông khổng lồ.
-Thứ gì đấy?
Lý Ngang kéo thùng các tông vào trong phòng, đóng cửa lại. Sài đại tiểu thư vội vàng phóng qua, hưng phấn duỗi ra móng tay sắc bén của mình, nhẹ nhàng xé mở băng dính niêm phong trên thùng.
Bên trong xuất hiện... Một cái ổ chó cỡ lớn?
Không sai, vuông vức, viền ngoài được bo bằng vật liệu chống nước thoáng mát, bên trong là lớp lông tơ mềm mại, vô cùng thích hợp cho thú cưng nằm sấp bên trong.
Lý Ngang ngơ mặt, nhìn Sài đại tiểu thư sung sướng tới mức nhảy dựng lên rồi ngã nhào vào chiếc ổ chó lớn còn chưa xé hết lớp ni lông bao bên ngoài, rồi điều chỉnh lại tư thế nằm của mình.
Cô nàng ngửa đầu lên, đắc ý nói với Lý Ngang:
-Sao nào? Hợp không?
-Hợp cái đầu cậu?
Lý Ngang trừng mắt hỏi:
-Cậu mua ổ chó về làm gì?
-Nằm.