Lý Ngang nhanh chóng ổn định tâm thần, vẻ mặt hắn không biểu hiện gì, quay đầu lại, bình tĩnh nói với Vương Tùng San:
-Cha mẹ cậu đang ở nhà sao?
-Ừ, có chuyện gì vậy?
Vương Tùng San khó hiểu nhước mắt nhìn:
-Đừng nói với tớ là cậu còn muốn đến nhà tớ ăn chực nhé.
-Nghĩ gì thế? Lúc nãy mới ăn xong mà.
Lý Ngang nói:
-Tớ bắt taxi đưa cậu về nhà.
-Hả?
Vương Tùng San mở to mắt nhìn, dùng ánh mắt không dám tin nhìn Lý Ngang.
Bình thường thì tên này muốn bao nhiêu kẹt sỉ có bấy nhiêu, là tên keo kiệt chính hiệu, đi ra ngoài toàn bằng xe buýt, tàu điện ngầm, xe đạp, ngày nào cũng như ngày nào, hôm nay lại đổi tính đi taxi.
Chẳng lẽ là cuối cùng hắn cũng được khai sáng rồi?
Cả hai lên xe taxi đi về, sau khi đưa Vương Tùng San về nhà, Lý Ngang đã yêu cầu tài xế đến tiểu khu Vạn Hòa.
Về đến nhà, Lý Ngang mở cửa phòng làm việc và bật đèn lên.
Cửa sổ phòng làm việc đóng chặt, rèm dày chắn đường ống dẫn bên ngoài cửa sổ, có thể mượn ánh đèn nhìn thấy bên ngoài, trước giá sách mới là một bể cá thủy tinh khổng lồ to bằng một người.
Chiếc bể cá bằng kính này cũng được mua trên mạng, Lý Ngang đã tốn rất nhiều tiền để mua về, phần tiếp giáp giữa tấm kính và bể cá được dán lại bằng nhựa để đảm bảo độ kín không có kẽ hở.
Đương nhiên không thể nuôi cá trong một bể cá kín gió như vậy, bên trong nuôi chính là một thi thể.
Xác của Trâu Chính Tắc ngâm trong formalin.
Thân hình cao lớn, hình dạng ban đầu đã suy giảm rất nhiều vì vết bỏng, đầu hắn ta hoàn toàn nát bét, tứ chi chi chít xương, ngay chỗ lồng ngực bị mở rộng, nhiều vùng da đỏ đen và có dấu hiệu bỏng nặng, nhìn qua vết thương có thể thấy được một phần của các cơ quan nội tạng đã bị cháy thành than.
Cái thi thể quái đản và vặn vẹo này đã được đặt trong phòng nghiên cứu vài ngày, đây không phải là do bệnh lý thẩm mỹ của Lý Ngang hay sở thích xấu xa, mà là vì một lý do khác.
Lý do tại sao Cờ Dẫn Hồn có thể nuôi dưỡng linh hồn là nó có thể hấp thụ âm khí. Ngày đó Sài Thúy Kiều đã tiêu hao quá lớn, vì để cho Cờ Dẫn Hồn được cung cấp đầy đủ âm khí, hắn đã đem thi thể của Trâu Chính Tắc về làm tiêu bản đặt trong phòng sách.
Trên nóc bể cá có một biểu ngữ ngụy trang thành một chiếc ô lớn Dẫn Hồn màu đen, mà Sài Thúy Kiều được treo lơ lửng trên lá cờ Dẫn Hồn, nghiêng chân bắt chéo, cầm một chiếc điện thoại thông minh mới mua và chăm chú đọc tiểu thuyết lãng mạn.
Cô thả hết tâm hồn vào nhân vật nữ chính của cuốn sách, vừa đọc sách vừa cắn móng tay, mắt cay xè nhìn chằm chằm và nói:
-Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng có bắt nạt phụ nữ nghèo. Chờ một ngày nào đó ta bước vào chính điện, đừng trách ta trở nên ác độc sẽ làm cho những kẻ ức hiếp mẹ ta không có chỗ chôn…
Lý Ngang hắng giọng:
-E hèm.
Sài Thúy Kiều đang chìm đắm trong thế giới của sách thì bị giật mình một cái, vội vàng bỏ điện thoại kẹp dưới nách, xoay người lại nhìn Lý Ngang như không có chuyện gì xảy ra, nghiêm mặt nói:
- A, anh đã trở lại.
-Ừ.
Lý Ngang gật đầu,
-Cô hồi phục như thế nào rồi?
-Gần khỏi hẳn rồi.
Sài Thúy Kiều vỗ vỗ vào bên dưới bể cá thủy tinh, bĩm môi nói:
-Âm Khí của thi thể này khá nồng đậm. Nếu hấp thụ hết, tôi không chỉ có thể hồi phục vết thương, mà còn có thể nâng cao tu vi.
-Trên thực tế, việc chui vào bên trong cờ Dẫn Hồn sẽ có lợi hơn trong việc chữa lành linh thể, chỉ là bên trong cờ Dẫn Hồn trống rỗng chẳng có gì cả, ngoại trừ đi ngủ thì cái gì cũng không làm được, so với việc chơi điện thoại di động trong thế giới thực còn kém sảng khoái hơn nhiều.
-Đi.
Lý Ngang nói:
-Đêm nay còn có một tình huống khác, cô chuẩn bị một chút đi.
-Lại có tình huống xảy ra nữa sao ...
Sài Thúy Kiều nghiêm túc một chút, điều chỉnh phông chữ của ứng dụng đọc sách về mức nhỏ nhất, lật trang đọc nhanh như gió trong nháy mắt - đây là cách Sài đại tiểu thư chuẩn bị. Trước khi nhiệm vụ đến, đầu tiên phải đọc xong câu chuyện này.
Không quan tâm đến Sài Thúy Kiều đã hoàn toàn biến chất thành một trạch nữ* béo ú, Lý Ngang quay trở lại phòng ngủ, bật máy tính, đăng nhập vào diễn đàn người chơi, tìm thấy một người nào đó có ảnh chân dung là một cô gái xinh đẹp với đôi tai lừa màu nâu, ID là “La Tử”.
*trạch nữ: những người ở trong nhà cả ngày để chơi game, đọc truyện, bên Nhật thường gọi là Neet hay Hikikomori.
Vị “La Tử” này là một nhà môi giới tình báo trong thế giới thực. Phạm vi kinh doanh của anh ta bao quát nhưng không giới hạn ở việc bán thông tin tình báo, xử lý các chứng chỉ giả, giúp khách hàng liên hệ với các công ty có thể cung cấp các dịch vụ đặc biệt (chẳng hạn như ám sát, buôn lậu vũ khí đạn dược) và bán một số mặt hàng đặc biệt không quá bất hợp pháp cho khách hàng (chẳng hạn như ống soi cấp quân sự, máy chụp ảnh nhiệt).
Chỉ cần giá cả phù hợp, “La Tử” này thậm chí còn có thể cung cấp dịch vụ trò chuyện, phục vụ bồi chơi, rất tận tâm và có tiếng trong diễn đàn.
Lý Ngang tìm thấy “La Tử” ở chế độ nặc danh, đánh chứ nói:
-1. Tìm cho tôi bản vẽ và tài liệu của việc hoàn thành xây dựng và dự án trang trí của Trung tâm mua sắm Long Hằng ở thành phố Ân.
-2. Thu thập tất cả các sự cố đặc biệt liên quan đến Long Hằng Plaza, bao gồm những vụ có liên quan đến giết người, tự sát, chết do tai nạn, đóng gói và gửi cho tôi dữ liệu của tất cả các nhân vật liên quan đến sự cố đặc biệt.
-3. Tôi nhớ rằng anh có một gói phần mềm dành riêng cho việc xâm nhập vào các hệ thống giám sát cấp quân sự, phải không? Giúp tôi xâm nhập hệ thống giám sát của Trung tâm mua sắm Long Hằng và làm cho gói phần mềm vừa với màn hình điện thoại di động.