Ngược lại, thông qua lòng đất dưới đường đua mà giấu dây leo ở đó.
Mượn sương mù của đám bào tử che chắn, dẫn đường cho xe của hắn đến sau Leviathan chiến xe.
Những chiếc xe bị bào tử phá huỷ tại chỗ đều để cung cấp cho Leviathan chiến xe.
Đột nhiên Lạc Nhật Dung Kim hiểu ra:
-Chả trách, lúc ở trong đám bào tử, có nửa phút đồng hồ chiếc xe cứ luôn giảm tốc độ di chuyển.
Tối cứ nghĩ là do sương mù của bào tử quá dày đặc cho nên không nhìn rõ đường đi.
Lý Ngang khẽ gật đầu:
-Những chiếc xe đua khác bào hỏng đương nhiên sẽ trở thành bữa ăn cho Leviathan, còn Satoshi và chiến xe của hắn thì ẩn giấu đằng sau Leviathan chiến xe. Chiếc xe của hắn còn bảo trì được kết cấu của lốp xe và động cơ.
Theo lý thuyết, chiếc xe có thể chuyển động với tốc độ vài centimet trên giây.
Như vậy sẽ không bị tính là xe hỏng bị thua, cũng không đánh mất tư cách tham dự cuộc thi.
Đợi đến khi sắp đến điểm cuối cùng, tất cả tay đua đều đã như đèn cạn dầu, mà Satoshi vẫn luôn nghĩ ngơi dưỡng sức có thể đi lên giành lấy chiến thắng.
Thuận tiện giúp chúng ta lấy được thành tích về nhì.
Lý Ngang giải thích một chặp, Shameimaru Aya cũng đáp xuống từ trên bầu trời.
Satoshi lãnh đạm nhìn thoáng qua vị phóng viên kiêm trọng tài này, quay đầu nhìn về phía Lý Ngang:
-Tôi thật không dám nghĩ, anh sẽ giữ đúng lời hứa, để cho tôi đoạt giải quán quân.
Phải biết trong trận đấu này, bên thắng ăn sạch, về nhì cũng không giành được cái gì.
-Haha, anh cứ coi như là một fan hâm mộ trung thành của Pokemon đang thực hiện những ước mong của bản thân đi.
Thanh xuân của tôi cuối cùng cũng kết thúc.
Lý Ngang giang rộng vòng tay, cười nhẹ, thổ dân sand box biệt lập coi việc giành được giải quán quân trong cuộc tranh tài của chiến xe tử thần là mục đích cuối cùng. Hơn nữa, người chơi chỉ cần nằm trong top ba là có thể thông quan.
Cả hai mục tiêu có sự khác nhau cho nên tất nhiên không thể nào hiểu được.
-Đợi một chút.
Lạc Nhật Dung Kim nhíu mày suy nghĩ, nhìn Lý Ngang có vẻ ngập ngừng.
Kế hoạch này thật sự rất hiệu quả.
Nhưng trong suy nghĩ của hắn, vị Lý Nhật Thăng này dù ra sao cũng sẽ không ký thác toàn bộ hy vọng vào những điều khoản trong bản hợp đồng với người khác.
Tuân thủ những điều khoản trong hợp đồng, là người tốt.
Vô cớ tin tưởng người lạ sẽ tuân thủ theo tôn chỉ của hợp đồng, lại là người ngu.
-Nếu song phương đều có quyền hạn thu hồi hợp đồng thì mới được coi là công bằng thật sự.
Lý Ngang mỉm cười, lôi từ trong ngực ra một con ốc sên gần giống với Leviathan não trùng.
Trên lưng con ốc sên cõng một bộ não tràn đầy vẻ hoạt tính, khỏe mạnh.
Satoshi nhìn thấy con ốc sên này, hơi thở bỗng trở nên dồn dập, đôi môi khép chặt.
Ba người chơi còn lại lập tức kịp phản ứng, khối óc trên lưng con ốc sên này, chẳng lẽ là…
-Không sai, chính là điều mà mọi người đang nghĩ đến.
Một tay Lý Ngang nâng con ốc sên lên, một tay khác vỗ ra tiếng.
Khoảnh khắc cây quan tài trên xe tan rã, để lộ ra một thiếu niên da đen mắt híp, khoác áo màu nâu, mặc quần jean xám và đi giày màu lam.
Liên quan đến ông chủ của đạo quán màu xám đậm, người đoạt giải quán quân cuộc thi khí cầu Pokemon, mắt híp, bác sĩ tương lai của Pokemon, chúa cứu thế, bạn thân kiêm bạn đồng hành từ những ngày đầu của Satoshi.
Takeshi.
Cậu thiếu niên này nằm thẳng bên trong cây quan tài, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt bình tĩnh, trên đỉnh đầu bên phải cắm một cái mũi tên. Đó là mũi tên do tên ám sát đại sư Ezio Auditore thất thủ bắn ra, cũng là hung khí cướp đi tính mạng của vị huấn luyện sư Pokemon này.
-Hả?
Shameimaru Aya cưỡi mô tô bay đáp xuống, một bên khiêng camera chạy lại, di chuyển xung quanh di thể của Takeshi nửa vòng, đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn Lý Ngang.
-Chuyện này là như nào? Tôi nhớ lúc trước trên đường đua, hắn đã bị đội ngũ bác sỹ tuyên bố chính thức tử vong, không thể cứu sống được nữa mà, đúng không?
-Ừ.
Lý Ngang gật đầu, bình tĩnh nói:
-Theo lý thuyết thông thường, chết não tượng trưng cho tính mạng của con người đã đến hồi kết.
Có điều, khi đó sóng não của Takeshi mới biến mất, đối với tôi thì vẫn có thể cứu kịp.
Tôi lấy não trùng làm ví dụ, thuyết phục Satoshi, lấy được đại não của Takeshi. Sau đó dùng keo dán khối óc của hắn lại.
Dù sao thì cũng phải chết.
Nếu như đội ngũ y tế của trung tâm thành phố đã không giúp được nữa, chẳng bằng đem hy vọng gửi gắm lên số liệu những phương pháp khác nhau trong thành phố.
Kết quả là, hai bên chúng tôi lấy mạng sống Takeshi ra làm tín vật.
Ở chặng đua cuối cùng, Satoshi cũng cấp chiến lực cho chúng tôi.
Còn tôi thì đổi lại mạng sống của Takeshi và giải quán quân của chiến xe tử thần cho hắn.
-Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.
Satoshi xụ mặt, có hơi vội vàng thúc giục:
-Hợp đồng của chúng ta vẫn chưa xong đâu.
-Người trẻ tuổi vẫn luôn vội vàng nóng nảy như vậy.
Lý Ngang lắc đầu từ chối cho ý kiến, sải bước đi đến trước thi thể của Takeshi.
Nhổ mũi tên trên huyệt thái dương.
Giơ tay đè xuống đầu thiếu niên mắt híp.
“Bốp” một tiếng, nhấc xương sọ đã bị cắt ra lên.
-Nâng hộp sọ của ngươi lên.
Không biết Lý Ngang hát bài ca kinh khủng đó ở đâu ra, thuận tay nhét tất cả ốc sên vào trong hộp sợ rỗng tuếch của Takeshi.
Sau đó, đậy xương sọ vào, bắt đầu sử dùng sinh vật mẹ.
Mọi người vây xem, chỉ thấy trong lỗ mũi của Takeshi liên tục trào ra chất lỏng đủ mọi màu sắc.
Sau đó, cơ thể đột nhiên rung động, tay chân không ngừng vung vẩy khua khoắng.
Một tay Lý Ngang giữ chặt khuôn mặt Takeshi, tay kia mặc dù đang bận vẫn thoải mái vỗ xuống tay chân đang vùng vẫy của Takeshi, giống như đang đập chuột.
-Đừng ngọ nguậy lung tung, nằm yên, cẩn thận không tôi đem tặng miễn phí mấy đôi tay chân mắt mũi miệng của cậu đi đấy.
Takeshi giống như hiểu được sự uy hiếp của Lý Ngang, thật sự đã không còn ngọ nguậy lung tung nữa.
Một lát sau, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng của Satoshi, Takeshi từ từ mở mắt ra.
-Tôi đây là… thế nào…