Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 204


Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, mấy người Tô Cẩn vừa sửng sốt vừa nể phục, chỉ có Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhịn cười.

Cô luôn cảm thấy Thanh Thu nhà mình bị phó bản trước kìm hỏng rồi, nên mới ra tay vô cùng quyết đoán hung ác không chút nể nang như thế, có lẽ hành động này đã dọa sợ ba con quỷ nhỏ.
Bốn người trong phòng không lên tiếng, còn hai con quỷ nhỏ đứng thẳng người rồi lùi sau, sau khi cách năm người xa một chút, lúc này mới nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu không lên tiếng.
"Bọn tao đã làm theo yêu cầu của mày, bảo em trai mày ngừng khóc, chúng mày còn muốn làm gì nữa?" Tiêu Mộ Vũ kiên nhẫn nhìn hai đứa bé gái.
Mà Thẩm Thanh Thu lườm tiểu quỷ trong tay, ném nó xuống đất, giẫm lên ga giường trói nó.
Đứa bé gái nghe xong, biểu cảm trên mặt lập tức sụp xuống, tủi thân buồn bã không nói thành lời, máu chảy nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng, mang theo tiếng khóc thút thít nói: "Về nhà, chúng tôi muốn về nhà."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, về nhà? Ở đây có nhiều nhà như thế, nhà nào là nhà chúng?
Vốn dĩ cô muốn hỏi thẳng, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại thận trọng nuốt về, còn làm động tác tay ra hiệu cho những người khác đừng lên tiếng vội.
Dáng vẻ của hai đứa bé gái vốn rất đau thương, nhưng nhìn mấy người Tiêu Mộ Vũ không tỏ thái độ, chỉ nhìn chúng, thế là khuôn mặt khiến người ta đau lòng trở nên gấp gáp, còn thấp thoáng thái độ thù hằn, "Về nhà, chúng tôi muốn về nhà!"
Ngữ điệu cũng bắt đầu thay đổi, Tiêu Mộ Vũ thấy vậy chỉ ra phía cửa sổ và cửa, "Cửa sổ và cửa ở đó, có thể đi rồi, muốn về nhà thì đi đi."
Thấy Tiêu Mộ Vũ không thả lỏng, vẻ nóng ruột trên khuôn mặt chúng cũng không khống chế được nữa, một trong hai đứa bé gái không nhịn được, âm thanh the thé nói: "Các người không thoát được đâu."
Âm thanh nói chuyện của nó càng ngày càng chói tai, màng nhĩ Tiêu Mộ Vũ bị chấn động tới đau đớn, đầu óc vang lên tiếng ù ù, cô miễn cưỡng giơ tay lên ngăn cản: "Bọn tao không thoát được cái gì? Hơn nữa chúng mày đã sa đọa thành dáng vẻ này rồi, còn muốn về căn nhà đó làm gì?"
Đứa bé gái nghe được, tiếng gào thét bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Mộ Vũ xoa tai, hít sâu một hơi, lên tiếng: "Chúng mày là ba chị em trai đúng không, tại sao chúng mày chết, còn nhớ không?"
Hai đứa bé gái run lên một cái, biểu cảm cứng nhắc.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ không hề dễ chịu, hòa hoãn nói: "Ba đứa trẻ trong khúc đồng dao chính là chúng mày đúng không? Ba đứa trẻ bốn chiếc chân, hơn nữa một đứa bị ngã, lại có hai đứa nằm xuống.

Là vì em trai mày ngồi trong gùi, đương nhiên dưới đất chỉ có bốn chiếc chân, chị gái cõng em trai bị ngã, cho nên hai đứa nằm xuống.
Một đứa đầu nở hoa, là em trai bị ngã đụng phải đầu, tử vong ngoài ý muốn.

Về tới nhà, vỗ lưng một đứa, vỗ chân một đứa, hai đứa cũng ngủ, là bố mày đánh chết chúng mày, đúng vậy không?"
"Oa oa", một đứa bé gái ở bên trái khóc lên, khác với vẻ cuồng loạn của đứa bé trai, nó khóc rất nhỏ, mím môi lại, phát ra những tiếng thút thít, cơ thể co rút.
Chúng không trả lời Tiêu Mộ Vũ, vì đã không cần trả lời nữa, chỉ là sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, cơ thể ba đứa bé lập tức biến đổi.
Gáy của đứa bé trai toàn là máu, dưới chân vô tri vô giác đã gom thành một vũng máu tươi, tiếng tí tách Tiêu Mộ Vũ nghe thấy trước đó, chính là máu của nó.

Mà hai đứa bé gái bên cạnh nó, đã không nhìn ra hình người nữa, cơ thể vốn thẳng tắp sớm đã cong cong vẹo vẹo, lúc đứng còn không cao bằng em trai.
Đầu của chúng sưng lên, mũi miệng đều là máu, hai chân và eo không chống đỡ được thân hình nhỏ bé của chúng, cả cơ thể cong gập, có thể nhìn thấy rõ xương gãy lòi khỏi lớp da thịt.

Năm người nhìn xong đều biến sắc, trong lòng đủ loại cảm giác.
Con người luôn có lòng thương hại bẩm sinh với trẻ con, cho dù là Thẩm Thanh Thu vẫn luôn cảm thấy bản thân không tốt đẹp cũng cảm thấy không nhìn nổi nữa.

Cô ấy không có quá nhiều cảm xúc với sống chết của người khác, trước giờ cũng không kiêng dè ra tay với người khác, nhưng trước giờ Thẩm Thanh Thu không cậy mạnh bắt nạt yếu, càng không có những hành vi tàn sát người già ức hiếp phụ nữ và trẻ em.
Ra tay độc ác với đứa trẻ mới 8, 9 tuổi như vậy, Thẩm Thanh Thu không ngừng nhăn mày, vừa nghĩ tới hung thủ là bố của hai đứa trẻ, trái tim cô ấy càng thêm nghẹn.
Hai mắt Tả Điềm Điềm đỏ ửng, sợ là một phần, phần nhiều là không nhẫn tâm và phẫn nộ, Tô Cẩn thấy vậy, vỗ vỗ Tả Điềm Điềm như để an ủi.
"Trong nhà mày còn ai khác không, mẹ mày đâu? Không có ai ngăn cản sao?" Từ tình hình này có thể nhận ra, hai đứa trẻ đang sống sờ sờ này bị đánh chết, mũi miệng đều có máu, có lẽ là nội tạng xuất huyết, đây không phải một hai cú đấm cú đá có thể tạo thành, cơ bản là bị ngược đãi trong thời gian dài.
Hai đứa bé gái lắc đầu, "Mẹ sụp đổ rồi, mẹ đi xem em trai rồi."
"Gia đình như thế mày còn quay về làm gì?" Tô Cẩn không thông suốt, nhưng sau khi cô nàng nói xong, biểu cảm của hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã có chút ngưng trệ nhìn chằm chằm hai đứa bé gái đã hóa thành lệ quỷ.
Thế là trong lòng Tô Cẩn cạch một tiếng, "Chúng mày muốn..."
Tô Cẩn không nói ra những lời trong lòng, nhưng cơ bản đã hiểu ra, chúng muốn báo thù.
Hai đứa bé gái không lên tiếng, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm năm người, giống như ngầm thừa nhận.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ biến chuyện này đại khái cũng nằm trong nhiệm vụ, bọn họ không thoát được, chỉ là cô cảm thấy lạ lùng, "Nhà chúng mày ở đâu, muốn về nhà thì về, tại sao phải tới đây?"
Hai đứa bé gái lập tức trở nên dữ dằn, "Tôi không tìm được nhà, chúng tôi không nhớ nhà nào là nhà chúng tôi, nhà cửa giống nhau, đèn giống nhau, chúng tôi không tìm được nhà."
Đại khái là vì biến thành lệ quỷ ảnh hưởng tới tâm trí, chúng nói mãi nói mãi rồi lẩm nhẩm giống như tâm thần.

Khi Tiêu Mộ Vũ đang suy nghĩ hàm ý trong lời đứa bé gái kia, một trong hai đứa đã dính lại, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Tiêu Mộ Vũ.
Hành động này vô cùng đột ngột, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không kịp phòng bị, cộng thêm tốc độ của nó nhanh ngoài sức tưởng tượng, Thẩm Thanh Thu chỉ kịp giơ chân đá một cái qua đó, đợi khi Thẩm Thanh Thu đá bay đứa bé gái, Tiêu Mộ Vũ đã cảm thấy một bộ phận trên cơ thể mình nặng xuống, đứa trẻ kia đang đánh lên người cô.
Thẩm Thanh Thu vội vàng đi tới, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn eo, đã ý thức được bản thân hành động muộn, vẻ tàn độc trong mắt lập tức trào ra.
Cô ấy nắm dao găm trong tay, giữ lấy một đứa bé gái, vừa sốt ruột vừa phẫn nộ nói: "Mày đã làm gì?"
Đứa bé gái khúc khích cười, cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, mỗi tiếng cười của nó kích thích Thẩm Thanh Thu, suýt chút nữa khiến cô ấy không khống chế được muốn ra tay, chút thương hại trong lòng cũng biến mất sạch sẽ.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu đột nhiên lạnh đi, âm u phẫn nộ nói: "Còn cười nữa tao vặn đầu mày xuống." Cô ấy cũng biết tiểu quỷ này đánh không chết, nếu thật sự đánh nhau, ngược lại sẽ khiến nó tức giận, không cẩn thận còn dẫn tới họa sát thân, cho nên khi tiểu quỷ không ra tay, cô ấy cũng nhẫn nhịn.


Nhưng động tới Tiêu Mộ Vũ, không đại diện cho việc Thẩm Thanh Thu có thể dùng giọng điệu mềm mỏng nói chuyện với nó.
Thẩm Thanh Thu thành công bắt con quỷ nhỏ kia ngậm miệng, Thẩm Thanh Thu đã ý thức được, thực ra NPC trong phó bản đều có nền tảng ý thức và phản ứng của chính mình, thậm chí những thứ này đã thoát ly khỏi cài đặt cốt truyện chính của hệ thống.

May mà vì nhiệm vụ mang tính cưỡng chế, những con quỷ này bắt buộc phải tiến hành một loạt thao tác bắt buộc dựa theo kịch bản, nhưng có chút phản ứng, ví dụ như sợ Thẩm Thanh Thu, điều này đã vượt khỏi cài đặt.
Vì khi Thẩm Thanh Thu xách con quỷ kia lên, biểu cảm của con quỷ khiêu khích nhìn Thẩm Thanh Thu, nhưng cơ thể lại thành thật run rẩy.
Thẩm Thanh Thu thấy vậy cười lạnh một tiếng, "Mày vẫn luôn ở đây không có cách nào thoát ra, cũng ít gặp đồng loại, cho nên đại khái không biết trong mắt chúng tao có hình tượng gì.

Xa thì tao không nói, chỉ nói tới đám thây ma ở bên ngoài, mày biết đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ vốn đang ngẩn tò te nhìn Thẩm Thanh Thu ở đó dọa nạt tiểu quỷ, đang cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng ánh mắt của hai đứa bé gái lập tức chuyển động khi Thẩm Thanh Thu nhắc tới thây ma, còn vô thức quay con ngươi căn bản không có đồng tử đi, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ âm thầm lưu tâm.
"Khi tao ra khỏi khu rừng thây ma kia, đã chém hơn 30 chiếc đầu, nếu trước khi tắt đèn chúng mày ở đó, có lẽ có thể nhìn thấy có bao nhiêu thây ma xách đầu đi tới.

Cho dù mày chết rồi, mày cũng không muốn sau khi chết còn bị chặt đầu đúng không?" Thẩm Thanh Thu làm như chỗ không người nói chuyện với hai con quỷ nhỏ, đồng thời cúi đầu nhìn đứa bé trai bị bịt miệng quăng trên đất.

Nước mắt đứa bé trai lập tức trào ra, nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ khẽ ừm một tiếng, đứa bé trai lại im bặt nuốt nước mắt về.
Đại khái cảm thấy đã chín muồi, Thẩm Thanh Thu tiếp tục thong thả nói: "Một cước tao đá mày, cảm giác thế nào thì không cần tao nói nhiều nữa, tao chỉ hỏi chúng mày một câu, chúng mày lưu lại dấu tay trên người cô ấy, là muốn làm gì?"
Một đứa trong số đó không chống đỡ được, nhỏ tiếng thút thít: "Trốn tìm, chúng tôi trốn, các người tìm."
Ấn đường Thẩm Thanh Thu nhíu chặt, "Ý gì?"
Tiểu quỷ khóc lóc nói: "Các người không biết chơi trốn tìm à, không tìm được thì chết chắc rồi.

Thích các người nên mới chơi cùng các người, có người đã không chơi được nữa rồi."
Mà đúng vào lúc này một trận gió âm u cuộn từ ngoài cửa sổ vào trong, ầm ầm lại lạnh lẽo.

Rõ ràng chỉ là một cơn gió, nhưng mấy người trong phòng đều không thể đứng vững, toàn bộ đều bị thổi ngã.


Thẩm Thanh Thu đột ngột loạng choạng, nhìn Tiêu Mộ Vũ bị thổi ngã, lập tức thả lỏng con quỷ nhỏ nhào tới ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, hai người bị gió thổi đâm vào tường mới dừng lại.

Đợi sau khi gió dừng lại, trong phòng đã không còn bóng dáng của ba con quỷ nhỏ, chỉ còn một mảng tối tăm, cửa sổ cũng bị đóng lại.
"Mọi người không sao chứ?" Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đứng dậy, vội vàng hỏi.
Trần Khải Kiệt kéo chăn quấn trên người xuống, vội vàng nói: "Tôi không sao."
Trong phòng chỉ còn một mảng hỗn loạn, nhưng Tiêu Mộ Vũ không dám đốt đèn.

Cô khẽ nói: "Người phụ nữ kia nói chúng ta phải ngủ, đèn tối thích hợp ngủ.

Trời tối họ sẽ về, đèn tắt họ sẽ vào."
Thẩm Thanh Thu hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, "Vậy chúng ta không thắp đèn." Cho dù thật hay giả, đều không thể mạo hiểm, thêm một lần nữa, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài đã truyền tới tiếng động, nghe giống như có gì đó rơi từ trên cao xuống.

Ngay sau đó là hàng loạt tiếng "bộp bộp", vừa độc vừa dày, trộn lẫn cùng tiếng kêu thảm thiết của hai người, truyền tới vô cùng rõ ràng.

Những âm thanh kia như giã thẳng vào xương cốt, rõ ràng là tiếng động đánh lên cơ thể người, lập tức năm người trong phòng tắt tiếng, lặng lẽ lần mò đêm tối chỉnh sửa chăn ngay ngắn, rụt đầu chỉ làm như không nghe thấy.

Vào lúc này, không ai có thể can thiệp.
Tuy chỉ có âm thanh, nhưng trong âm thanh này, có thể cảm nhận được rõ mùi máu tanh.
Trong đêm khuya không ai có thể ngủ, Thẩm Thanh Thu không phải không ngủ được, chỉ là lo lắng xảy ra chuyện, lại không nhịn được nghĩ tới mục đích của ba con quỷ kia rốt cuộc là gì, trốn tìm là ý gì, cho nên cũng không ngủ, canh gác cả đêm.
Gà qué bên ngoài đã gáy ba lượt, vừa nghe thấy tiếng gà gáy, năm người đều mở mắt nhìn sang nhau.

Nếu là bình thường nghe thấy tiếng gáy, có lẽ sẽ là dấu hiệu của cát tường bình yên, nhưng đang ở nơi này, chỉ cảm thấy âm u đáng sợ, nơi như thế này thế mà lại có gà.
Cho nên năm người Tiêu Mộ Vũ đều không động đậy, chỉ yên lặng nằm đó.

Mãi tới khi bọn họ nghe thấy âm thanh mở cửa trập trùng vang lên.

Phòng ốc nơi này đều là phòng cửa gỗ kiểu cũ, trục gỗ không linh hoạt, vì thế chỉ cần mở cửa là có thể nghe thấy âm thanh trục cửa cọt kẹt.

Nghe thấy tiếng động này, không phải là người chơi thức dậy, mà là người dân thần bí của thôn này "sống" lại.
Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy, nhanh chóng nói: "Dậy đi, chúng ta mau ra ngoài thôi."
Mấy người Trần Khải Kiệt không hiểu chuyện gì, nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ vội vã dặn dò như thế, bọn họ cũng hoảng hốt xỏ giày.

Năm người vừa chạy tới cổng, bên ngoài đã om sòm.
"Lại xảy ra chuyện rồi."
"Lần này là nhà ai?"
Tiêu Mộ vũ vội vàng đi ra, nhìn thấy năm sáu người quay lại ở khoảng đất trống bên dưới cổng làng, còn không ngừng có người đi từ nhà tới.

Khi những người này thấy năm người Tiêu Mộ Vũ, cơ bản mỗi người đều quay đầu nhìn bọn họ một cái, nhưng không phải ngạc nhiên, mà là một loại cảm giác không thể nói rõ, giống như vui mừng lại giống như sợ hãi và đồng tình, tóm lại khiến mấy người Tiêu Mộ Vũ rất mất tự nhiên.
Nhưng có thể thấy lúc này mấy người từ nơi khác tới cũng không thu hút nổi mấy người kia, cả đám người vây quanh ba người đã đứt hơi.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện người chơi khác cũng lần lượt đi ra, cả đám người nhanh chóng chen chúc lại.

Một nhóm người chơi chỉ vội vàng lướt qua mặt nhau tối hôm qua, căn bản không hề quen biết, may mà khí chất của người chơi và NPC khác biệt rất lớn, vừa nhìn liền nhận ra.
Ba người nằm trên đất là hai nam một nữ, người phụ nữ mở to mắt, trong mắt ngập vẻ sợ hãi, tới nỗi mắt lồi ra, bên trong ngập tia máu, người phụ nữ nằm trên đất, gáy dính xuống đất, bên dưới đầu là một mảng máu đỏ tươi, giống như một đóa hoa đỏ khổng lồ.
Hai người đàn ông một trái một phải dựa bên dưới cổng làng, trên quần áo loang lổ vết máu, mũi miệng trào máu, cơ thể vặn vẹo với một tư thế quái dị.

Có thể nhận ra tứ chi bị đánh gãy.

Cái chết này, biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, quay đầu nhìn nhóm Thẩm Thanh Thu, biểu cảm của bốn người đều có chút căng chặt.
Lúc này người trong thôn tiến lên phía trước quan sát, cơ thịt trên gò má đối phương rung động, giọng nói không rõ là kích động hay sợ hãi, quay đầu lớn tiếng nói: "Hai người là người ngoài thôn, một người là người thôn chúng ta."
Ngay sau đó có người thở dài nói: "Đây là đứa út nhà Diêu a đa mà, ôi, lại gặp tai ương rồi."
Rất nhanh sau đó có một người đàn ông mặc đồ đen với thân hình vạm vỡ tách đoàn người đi tới, nhìn chằm chằm người phụ nữ đã chết, nắm chặt lấy nắm đấm.

Ở không xa sau lưng người đàn ông, còn có hai nam một nữ, đều cúi thấp đầu, đây là người chơi.

Rất nhanh sau đó lại có thêm một đội tới, nhìn người đàn ông trẻ tuổi có vẻ như đội trưởng cởi áo khoác trên người phủ lên cơ thể người đàn ông thấp bé, cũng không nói một lời.
Tối qua đã có ba người chết.

Bình Luận (0)
Comment