Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 209


Nghe được cách nói của Tả Điềm Điềm, mấy người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều suy nghĩ, rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói: "Trước đó cô đã nghe người đàn ông kia nói chưa, lương thực trong thôn không đủ ăn, cho nên không nuôi nổi trẻ con, nếu trọng nam khinh nữ, cho dù sinh nhiều con gái hơn nữa cũng sẽ không giữ lại trong nhà.

Hiện tại chúng ta cơ bản không có được thông tin quan trọng, tất cả đều mù mịt, giải quyết trước mắt trước đã, đợi khi manh mối mới xuất hiện chúng ta sẽ phân tích tỉ mỉ."
Tiêu Mộ Vũ nói không sai, thứ bọn họ biết được lúc này rất vụn vặt, hoàn toàn không cách nào xâu chuỗi với nhau, quan trọng là có quá nhiều suy đoán, chẳng thà đơn giản hóa một chút, chuyên tâm làm việc.
Năm người ăn hai chiếc bánh bột mì chắc chắn không đủ no, Thẩm Thanh Thu nhìn thôn bao quanh bởi ba mặt núi, nhỏ tiếng nói: "Tôi lên núi tìm xem có thứ gì ăn không, mọi người ăn trước đi."
"Ra ngoài, ở đó liệu có thây ma không?" Tiêu Mộ Vũ không yên tâm.
"Không sao, cũng có người trong thôn ra ngoài, trời sáng có lẽ là an toàn, nhưng phải vất vả cho mọi người tranh thủ thời gian.

Chị chỉ đi một lúc, sẽ không ở lâu, yên tâm đi." Thẩm Thanh Thu an ủi nói.
Chỉ dựa vào công cán chắc chắn không thể no, hơn nữa đây chỉ là cơm trưa, cơm tối cũng cần giải quyết.

Huống hồ còn không biết phó bản sẽ kéo dài bao lâu, luôn có cảm giác ngày tháng sau đây sẽ rất khó khăn.
"Chị đừng vào sâu quá, không tìm được thì nhanh chóng quay lại." Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi, sau đó lại dặn dò: "Nếu gặp phải nguy hiểm, đừng cố gắng chống đỡ, cứ dùng thẻ để thoát thân, Kẻ ăn tàn phá hại có thể cài đặt lại thời gian làm mới, không sao hết."
"Được, chị biết rồi." Thẩm Thanh Thu nói xong quay người ra khỏi thôn.

Nếu thật sự là đi săn đơn thuần, chắc chắn Tiêu Mộ Vũ sẽ không để Thẩm Thanh Thu ra ngoài.
Về cơ bản không cách nào thu thập được thông tin trong thôn, dân thôn ăn nói dè dặt, im lặng với chuyện trong thôn, ngoại trừ người cá biệt, đa số nhìn bọn họ giống như nhìn thấy quỷ, ai nấy đều vội vội vàng vàng bỏ chạy.
Mà ở bên ngoài thôn, có lẽ sẽ có một vài manh mối, nhưng vì vẫn phải tiếp tục làm việc không thể đi, để Thẩm Thanh Thu đi là hợp lí nhất.
Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu ra ngoài, người trong thôn cũng không nói gì, nhưng có người ở những tổ đội khác nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đi cũng đã rục rịch.
Cảm giác phương hướng của Thẩm Thanh Thu rất tốt, cô ấy nhớ rừng thây ma mà tối qua bọn họ thoát ra, cách thôn hơn 500 mét rẽ trái.
Thẩm Thanh Thu đi tới gần nơi đó, có thể nhìn thấy một khu vực bùn đất không gì che đậy lộ ra trong khoảng xanh biếc, bùn đất sau khi bị nước mưa ngấm vào lộ ra màu đỏ, nhìn có chút kinh dị, nhưng phần lớn trong đó đều bị che đậy, cho nên không nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng.
Tiếp tục tiến về phía trước, ở bên đường có một tấm biển gỗ rơi trong bãi cỏ, vì tối qua trời quá tối, cho nên không ai chú ý.
Thẩm Thanh Thu cầm lên nhìn, bên trên viết, "Nhật lạc vô hồi, cấm đi!"
Nét chữ có chút nguệch ngoạc, nhưng nét bút bắt mắt, lúc viết rất dùng lực, đủ để nhận ra tâm lí cảnh báo mãnh liệt của người viết chữ.
Chữ bên trên được viết bằng mực, quan sát từ màu sắc có thể thấy thời gian chưa quá lâu, màu đen vẫn còn mới mẻ.
Thẩm Thanh Thu không đi tiếp về bên đó, quay đầu đi dọc theo con đường quanh thôn tới ngọn núi phía sau thôn, ruộng đất của thôn nằm ở đó, có dựng một tấm biển, "Cấm hái trộm rau!"
Thẩm Thanh Thu có chút buồn cười, cảm giác điều này là cố tình nhắc nhở người chơi bọn họ.


Thẩm Thanh Thu không quan tâm, nếu hệ thống cài đặt phải đổi đồ ăn, chắc chắn là không thể ăn trộm, nhưng tự lực cánh sinh cũng không sai.
Mà khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị men theo con đường nhỏ lên núi xem xem có động vật để săn bắt hay không, ánh mắt cô ấy lại nhìn thấy một thứ ở khoảng rừng bên trên một mảnh đất trồng rau, cẩn thận quan sát giống như một căn nhà nhỏ, lộ ra một mảnh tường màu trắng xám.
Suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu động đậy, chuyển hướng, men theo bờ ruộng đi tới khoảng rừng kia, sau khi tới gần cô ấy mới phát hiện đó không phải là nhà cửa, mà là một tòa tháp nhỏ rộng khoảng một mét tám, tháp hình tròn, chia thành sáu tầng, nhưng cửa tháp lại không nằm ở tầng cuối cùng mà là tầng trên cùng.

Dựa bên tòa tháp này là một ngôi miếu thấp nhỏ giống như căn nhà, bên trên có một chiếc cổng vòm, bên trong vẫn còn sót lại rất nhiều tàn hương và tăm hương, dường như là dùng để cúng tế.
Lẽ nào đây là miếu thổ địa? Thẩm Thanh Thu lại đi quanh một vòng quan sát, trên tháp viết hai chữ, "Tháp Nghĩa", bên trái viết một dòng chữ nhỏ, Mộ tập thể thôn Vô Hối.
Thẩm Thanh Thu bỗng cảm thấy lành lạnh, đầu mũi động đậy, một mùi mục nát bay từ trong tháp ra, cô ấy lấy hết can đảm tới gần, nhìn từ cửa nhỏ vào bên trong, vừa tới gần mùi thối rữa càng thêm rõ ràng, mà khi nhìn thấy thứ bên trong, con ngươi Thẩm Thanh Thu lập tức co chặt.
Mà đúng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu cảm nhận được có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai phải của bản thân, điều này khiến Thẩm Thanh Thu dựng da gà toàn thân.

Thẩm Thanh Thu quay người vặn cánh tay kia, một động tác quật lưng, khiến thứ kia bị mạnh mẽ quật xuống đất.
Thẩm Thanh Thu đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chân phải ra sức giẫm đạp, nhưng khi nhìn rõ đối tượng lại nhanh chóng nghiêng chân, nặng nề đạp lên phần đất bên đầu đối phương.
"Mày muốn làm gì?" Thẩm Thanh Thu lạnh lùng nói.
Trên mặt đất là một đứa bé gái 8, 9 tuổi, vì suýt chút nữa bị Thẩm Thanh Thu đạp vào đầu, bị dọa tới mặt mũi tái nhợt, lại đau đớn nên vành mắt đỏ ửng, gào khóc: "Hu hu đau, đau quá."
Thẩm Thanh Thu nghe xong buông nó ra, lùi sau hai bước cảnh giác nhìn đứa bé gái không biết xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
Cô bé thút thít, khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm nghị của Thẩm Thanh Thu, có chút sợ hãi nói: "Bố em bảo em tới đây lấy công cụ làm đất về nhà, em nhìn thấy chị đang nhìn cái này, liền muốn nói với chị, nơi này không cát lành, chị đừng nhìn vào đó.

Kết quả...!em không muốn làm gì hết, oa oa."
Thẩm Thanh Thu nghi hoặc nhìn một cái, quả thật cách đó không xa có hai chiếc sọt tre, cuốc và đòn gánh.
Cô ấy đưa tay ra kéo đứa trẻ, sắc mặt cũng dịu lại: "Đột nhiên em xuất hiện lại không có âm thanh, tôi còn tưởng gặp ma chứ, cho nên vô thức ra tay."
Cô bé nghe thấy ma quỷ có chút sợ hãi, xua tay nói: "Chị, chị đừng dọa em, em...!em sợ."
"Sợ thì mau về đi, trẻ con như em ra ngoài không an toàn."
Nước mắt của cô bé vẫn chưa khô, nghe thấy lời của Thẩm Thanh Thu, cẩn thận nói: "Ban ngày xung quanh thôn rất an toàn, không sao đâu ạ."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, quay người hai mắt thâm trầm nhìn hai chữ "Tháp Nghĩa" vô cùng chế giễu trước mặt, lên tiếng: "Tại sao nó lại không cát lành?"
Sắc mặt cô bé cứng lại, trong mắt vừa sợ hãi vừa căm ghét.

Lúc này ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc xuống hai chân cô bé, nó đi một đôi giày vải cũ kĩ, viền giày lộ ra chút bùn đất màu đỏ, Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, nhìn khuôn mặt nó.
Đúng vào lúc này nó lên tiếng: "Tháp Nghĩa này là nơi để vứt bỏ trẻ con của thôn.

Những đứa trẻ bị bỏ rơi, có đứa trẻ bị bệnh chết đều bị bỏ ở đây."

Thẩm Thanh Thu thu lại ánh mắt, trầm ngâm nhìn ngọn tháp này, ban nãy cô ấy đã nhìn thấy mấy bộ xương nhỏ quá thể ở bên trong.
"Đám trẻ bị bệnh, bị bỏ rơi, khi bị ném ra đây vẫn còn sống sao?" Thẩm Thanh Thu có chút đè nén.
Cô bé gật đầu.
"Vậy mà còn đặt tên là Tháp Nghĩa, thật là vô sỉ cùng cực, không chút nhân tính."
Thẩm Thanh Thu thực sự phẫn nộ, cất tiếng mắng chửi.
Cô bé sau lưng nhìn chằm chằm ngọn tháp, ánh mắt giống như ngọn lửa nhảy nhót trong tối tăm, vặn vẹo lại điên cuồng.
Chỉ là rất nhanh sau đó nó quay sang nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu cảm đã bình thường, hiếu kì hỏi: "Chị ơi, sao chị lại tới đây."
"À, tôi đi xem xem trên núi có gì ăn không, chúng tôi không được ăn thực phẩm trong thôn các em, em về nhà trước đi, người nhà em có lẽ đang sốt ruột đấy." Thẩm Thanh Thu tỉnh bơ nói.
Cô bé gật đầu, hiểu chuyện nói: "Chị đừng đi quá xa, trong núi có beo hùm, sẽ ăn thịt người đấy."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, khi đối phương lấy đồ chuẩn bị đi, Thẩm Thanh Thu bỗng lên tiếng hỏi: "Em có thích chơi trốn tìm không?"
Động tác của cô bé khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, cười rất ngây thơ, "Em không thích chơi trốn tìm, trốn mãi trốn mãi, không tìm thấy thì có ý nghĩa gì, tìm được rồi chị sẽ chết, không thể trốn tiếp được nữa."
Cô bé nhanh chóng rời đi, Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm nó, sau đó không chần chừ lâu, quay người vào núi.
Thôn Vô Hối tựa núi, phía sau ngoại trừ rừng rậm um tùm còn có một khoảng rừng trúc, động vật đông đảo nhất trong rừng trúc chính là chim ngói.
Từ xa xa Thẩm Thanh Thu đã nghe thấy tiếng chim ngói, trong tay cô ấy không có nhiều công cụ, chỉ có một con dao găm, nhưng với thị lực cực tốt, ra tay vừa nhanh chuẩn độc.
Ban ngày có rất nhiều động vật đều ẩn nấp trong hang, cho nên cuối cùng Thẩm Thanh Thu chỉ bắt được bốn con chim ngói, còn cả một con gà rừng.

Cô ấy không tham lam, nhanh chóng quay về thôn.
Xác thực ban ngày rất bình yên, Thẩm Thanh Thu không gặp bất kì nguy hiểm nào, đại khái mất hơn bốn mươi phút để về đến thôn.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thanh Thu quay về, trái tim treo cao cũng coi như quay về vị trí, sau đó mới chú ý tới thứ Thẩm Thanh Thu xách trong tay.
Kích thước chim ngói không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là thịt, còn gà rừng lại rất béo, cho dù thế nào, hôm nay bọn họ cũng không sợ đói nữa.
Ở đây có bếp, bên trong ngoại trừ gạo, dầu muối đều có đủ, Tiêu Mộ Vũ đi nấu cơm, Thẩm Thanh Thu thế chân tiếp tục xây tường.
Tổ đội xung quanh quan sát được rung động không thôi, rất nhanh sau đó cũng có người ra ngoài.
Khi đi qua tổ đội bốn người, đội trưởng kia lên tiếng: "Cô đổi một con chim ngói cho chúng tôi, 100 điểm."
Anh ta nói rất dứt khoát, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, không kiêng dè không trốn tránh.
Tiêu Mộ Vũ như thể mất một lúc suy nghĩ, gật đầu.
"Còn phiền cô xử lí giúp tôi." Người đàn ông nói tiếp.
"Được, anh tới lấy đi."

Sau khi người đàn ông vào trong cũng không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề: "Hợp tác thế nào?"
Tiêu Mộ Vũ đưa một con chim ngói cho anh ta, người đàn ông ngây ra, giải thích: "Tôi chỉ mượn cớ, chúng tôi..."
Tiêu Mộ Vũ ngắt lời anh ta, ra hiệu anh ta cầm lấy, "Tôi biết, đây là thành ý của chúng tôi.

Nhưng, tự xử lí đi."
Người đàn ông nghe xong cũng cười, không từ chối, nhận lấy chim.
"Tôi muốn trao đổi thông tin tối qua với anh, còn cả nhiệm vụ của chúng ta, tôi tin anh rất muốn biết dấu tay máu này có nghĩa là gì." Tiêu Mộ Vũ cũng đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý định của bản thân.
Biểu cảm của người đàn ông phức tạp, "Có lẽ cô biết nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại, tại sao lại bằng lòng trao đổi tin tức với chúng tôi? Nhiều đội như thế, căn cứ theo ý của hệ thống, không thể có nhiều người vượt ải như thế, chúng tôi sẽ là đội đầu tiên bị xử lí sạch sẽ, điều này có lợi với các cô.

Ngoài ra, cô không sợ khởi động nhiệm vụ mới, sẽ khiến các cô cũng đen đủi theo sao?"
Tiêu Mộ Vũ mỉm cười, "Tại sao phó bản nhiều tổ đội tham gia nhất định chỉ có thể cạnh tranh mà không thể hợp tác chứ? Nhiệm vụ của các anh thất bại không sai, nhưng các anh vẫn sống, hệ thống cũng nói không tới thời khắc cuối cùng, sống chết khó định, cho nên các anh có cơ hội ngược dòng."
"Hơn nữa tuy chúng tôi thành công hoàn thành nhiệm vụ tối qua, nhưng vẫn có nhiệm vụ mới, chúng tôi cũng không thực sự an toàn, cho nên tại sao không hợp tác chứ? Còn về nguy hiểm, không có nguy hiểm nào là vô duyên vô cớ, đi kèm nguy hiểm chính là cơ hội sống sót.

Anh nói có đúng không?"
Người đàn ông nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, thực ra trước hôm nay anh ta đã quan sát mấy tổ đội, có ấn tượng sâu sắc nhất với đội Tiêu Mộ Vũ.

Hai người phụ nữ lãnh đạo, đây là việc rất hiếm thấy trong những phó bản trước.
Cho dù là người phụ nữ thanh tú nhã nhặn trước mặt, hay là người phụ nữ sắc bén đẹp không thể tả trước đó, đều vô cùng đặc sắc.
Lá gan lớn, hành động quyết đoán đều khiến anh ta nể phục.

Nhanh như thế đã chọn anh ta trong hai tổ đội, khiến anh ta rất ngạc nhiên.
Trên người Tiêu Mộ Vũ có một loại hấp dẫn khiến người ta tin tưởng, khi cô cho người khác thiện ý, rất ít người có thể từ chối, đàn ông cũng vậy.
Cuối cùng anh ta nghiêm túc, đưa tay chính thức nói: "Cố Diệp."
Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra, "Tiêu Mộ Vũ."
Hai người đều là người thoải mái, ngồi xuống nhanh chóng trao đổi chuyện tối qua.
"Tối qua sau khi hai đứa bé gái bảo các anh dẫn chúng về nhà, các anh đã tiếp lời đúng không?" Tiêu Mộ Vũ muốn chứng thực suy đoán của bản thân.
Cố Diệp gật đầu, "Đúng thế, chúng tôi đều suy đoán chúng bị bố ruột hại chết, cộng thêm những chiếc gương bát quái trên cổng nhà trong thôn, cho nên chúng tôi tưởng chúng muốn báo thù.

Khi đó chúng tôi đều rất căng thẳng, vô thức trả lời một câu, hỏi nhà chúng ở đâu.

Kết quả chúng lập tức cười điên cuồng, nói chúng đã tìm được nhà rồi, chỉ thiếu người dẫn chúng về đó, bảo chúng tôi thử, nói xong liền dẫn đồng đội đáp lời đầu tiên của chúng tôi đi."
"Tìm được nhà rồi?" Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm.
"Đúng, hai chị em gái kia trực tiếp kéo đồng đội của tôi ra ngoài, chúng tôi sử dụng thẻ, nhưng hệ thống phán quyết thất bại, chúng tôi cũng không ngăn được." Nhớ lại chuyện tối qua, biểu cảm của Cố Diệp trở nên rất khó coi, ấn đường nhíu chặt lại.

"Chúng còn nói gì nữa không? Hoặc là lưu lại thông tin gì đó cho các anh?" Tiêu Mộ Vũ gạn hỏi.
Cố Diệp nhìn Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ hiểu ý, thuật lại chuyện tối qua một lượt, "Chúng tôi tránh không nói tới chuyện về nhà với chúng, chỉ lặp lại cảnh ngộ chúng gặp phải một lượt, sau đó chúng yêu cầu chúng tôi chơi trốn tìm với chúng.

Nếu không tìm được chúng, sẽ chết chắc."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ mở giao diện nhiệm vụ của bản thân cho Cố Diệp nhìn, điều này đã rất đủ thành ý, Cố Diệp cũng không che che đậy đậy, mở cột nhiệm vụ ra cho Tiêu Mộ Vũ xem.
Cố Diệp có hai nhiệm vụ giống bọn họ.
Nhiệm vụ 1: Giúp chị gái ngăn cản tiếng khóc của em trai, kích hoạt, đã hoàn thành, công: 3.
Nhiệm vụ 2: Tìm người nhà cho đứa bé gái, kích hoạt, đã hoàn thành, công: 0.
Nhiệm vụ 3: Kích hoạt, thất bại.
Nhiệm vụ 4: Sửa tường bao thôn Vô Hối, đã kích hoạt, chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ 5: Sống chết chưa định, đang kích hoạt.
"Ban nãy nhiệm vụ này vẫn hiển thị là chưa kích hoạt." Con ngươi Cố Diệp ngưng trệ, kích động nói.
Tiêu Mộ Vũ cũng ngẩn ra, cái gì gọi là "đang kích hoạt".

Rất nhanh sau đó phía sau "Sống chết chưa định" xuất hiện một dòng chữ.

Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (Núi trùm khe bọc ngờ không lối, Liễu rậm hoa thưa lại có làng).
Sau khi dòng chữ này xuất hiện, đang kích hoạt lập tức biến thành, kích hoạt hoàn thành, nhiệm vụ 5 được thay bằng một nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ 5: Cố nhân không nên trở về, cố nhân đã đi, mỗi người một ngả, hạnh phúc hưởng đời mình.

Người mang theo máu và nước mắt, quẩn quanh không chịu rời đi, một khi quay lại vĩnh viễn không thể bình an.

Vui lòng tìm ra cố nhân không nên quay về, đây là cơ hội cuối cùng của các bạn."
Tiêu Mộ Vũ nhìn mấy chữ "Cố nhân không nên quay về" bên trên, sắc mặt không ngừng biến đổi.

Mà hai mắt Cố Diệp nhìn Tiêu Mộ Vũ, đều đang phát sáng.
Nhưng trong đầu Tiêu Mộ Vũ lại hỗn loạn suy nghĩ tới những lời bên trên.
Cái gì gọi là cố nhân không nên trở về? Bọn họ vẫn luôn bỏ qua vấn đề này, tên của phó bản, "Cố nhân không nên trở về", ai không nên trở về?
Mà Cố Diệp ở một bên lại nghi hoặc nói: "Tại sao nhiệm vụ của cô có phần Còn tiếp, còn chúng tôi không có?"
Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn, đột nhiên tỉnh ngộ, ngơ ngác nói: "Tôi hồ đồ rồi, tới hiện tại vẫn chưa công bố nhiệm vụ vượt ải là gì, thì ra sớm đã nói cho chúng ta biết."
Không còn tiếp, vì đó chính là nhiệm vụ cuối cùng.
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, âm thanh hệ thống lại lần nữa vang lên, "Chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ, tổ độ Cố Diệp thành công kích hoạt nhiệm vụ vượt ải!"

Bình Luận (0)
Comment