Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 219


Tiếng tường sập này khiến da đầu năm người tê dại, âm thanh này rõ ràng là bức tường bao bên ngoài sập xuống.

Sau đó tiếng bước chân trào tới như thủy triều, cẩn thận lắng nghe không chỉ thấy bước chân, còn có âm thanh bò sột soạt, cùng với tiếng lăn lông lốc như chiếc đầu này, không chỉ có một!
Cảnh tượng bên ngoài đã không cần đặc biệt tưởng tượng, bọn họ đã biết rõ.
Chiếc đầu đứa bé gái bị Thẩm Thanh Thu cắt mất một mảng da đầu có chút sợ hãi nhìn Thẩm Thanh Thu.

Nhưng sau khi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nó lại cười loạn, một con mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu không di chuyển, lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi.

Hệt như đứa bé gái nhìn Tiêu Mộ Vũ trước đó một ngày.
Rõ ràng nó đã phát hiện có viện binh, nên bắt đầu càn rỡ.
Thẩm Thanh Thu còn chưa hành động, Tiêu Mộ Vũ đã rút kiếm đồng, khi động tĩnh bên ngoài vẫn chưa tràn vào phòng, nhanh chóng xông tới trước mặt đứa bé gái chỉ còn lại chiếc đầu.
Khi nó muốn lăn ra ngoài cửa, lưỡi kiếm của Tiêu Mộ Vũ đã nhắm tới trước mặt nó, hơn nữa rất không nể nang xoay chuyển mũi kiếm sắc nhọn đâm tới, thế là mái tóc dài đen láy trên đầu nó lại bị Tiêu Mộ Vũ cắt mất một đoạn.
"Mày tưởng chúng kịp tới cứu mày sao?" Tiêu Mộ Vũ vốn rất lo lắng cho Thẩm Thanh Thu, ác ý không hề che giấu của đầu người với Thẩm Thanh Thu khiến cô không còn bất kì chút kiên nhẫn nào nữa, lúc này nếu đối phương đã không cho cô cơ hội động não, vậy thì Tiêu Mộ Vũ dứt khoát nghĩ đơn giản hơn, dùng vũ lực để giải quyết.
Vừa nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ hành động, Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng nhanh chóng hành động, dây thừng đỏ của Tả Điềm Điềm không chút chần chừ văng tới, quấn lên đầu người.
Đầu người như thể lập tức bị trói vào túi đựng bi, không cách nào động đậy.
Bút chu sa trong tay Tô Cẩn đã chuẩn bị sẵn sàng, khi nhìn thấy đầu người không thể giãy giụa, bút chu sa trong tay cực nhanh đưa ra, sắp chấm lên chiếc đầu kia, nhưng Thẩm Thanh Thu ở một bên lại vội hô: "Tô Cẩn, đừng tới gần nó!"
Âm thanh của Thẩm Thanh Thu còn chưa dứt, chiếc đầu đứa bé gái đã biến đổi.

Tóc tai và da đầu nó như thể tách khỏi nhau, toàn bộ đều bị lột xuống, chiếc sọ trơn bóng nhanh chóng giãy thoát khỏi dây thừng đỏ.
Tất cả xảy ra quá nhanh, Tô Cẩn căn bản không kịp né, chỉ nhìn thấy chiếc sọ há miệng nhào tới, chớp mắt đã tới trước mặt.

"A Cẩn!" Tả Điềm Điềm hoảng hốt hô lên, suýt chút nữa sử dụng thẻ dịch chuyển tức thời, nhưng tốc độ của Thẩm Thanh Thu nhanh hơn, ánh mắt cô ấy trầm lại, giơ chân đá một cước nhanh như chớp, vào khoảnh khắc đầu người sắp đóng miệng, chân phải Thẩm Thanh Thu đã vững vàng chuẩn xác mạnh mẽ đá lên đầu nó, đầu người lập tức bay về phía Trần Khải Kiệt.
Chiếc chảo trong tay Trần Khải Kiệt cũng đã được làm nóng, khi đầu người bị một cước của Thẩm Thanh Thu đá bay, anh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, vung chảo đánh một phát.
Chiếc đầu vốn dĩ muốn bay qua đỉnh đầu Trần Khải Kiệt chuồn ra ngoài, nhưng không kịp phòng bị bị chảo đánh bật về.
Thẩm Thanh Thu quan sát rõ ràng, khi đầu người của đứa bé gái bay tới, liền lật mu bàn chân lại, đá nghiêng một cước, khiến chiếc đầu xoay một vòng trên chân như quả bóng, sau đó ngoắc chân, giơ lên nhanh chóng đạp đầu người dưới chân, mạnh mẽ đè xuống.
Lúc này đầu người chỉ còn xương, ra sức vùng vẫy dưới chân Thẩm Thanh Thu, há miệng gào thét, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ lạnh tanh, kiếm đồng trong tay nặng nề chém xuống, lưỡi kiếm cắm sâu vào mặt đất trước mặt nó, tiếng gào thét lập tức nhỏ lại.
Sau đó nó im bặt, bên ngoài căn nhà đã vang lên hàng loạt tiếng hô sợ hãi, "Con mẹ nó, đông quá!"
"Đừng loạn, đừng loạn!"
Rầm, đội quân thây ma đông như kiến tràn tới phía trước căn nhà của nhóm Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm của chúng cứng nhắc tê liệt, có con vẫn mặc quần áo chỉnh tề, da thịt hoàn chỉnh, có con đã bắt đầu mục rữa, áo quần rách nát, thậm chí có con chỉ còn lại khung xương, hệt như đám xác sống trong phó bản tận thế trước kia.
"Bảo chúng lùi ra ngoài! Nếu không hiện tại tao sẽ làm thịt mày!" Thẩm Thanh Thu đè nhỏ giọng, con dao găm dính vô số máu tươi và giết chóc không ít những thứ có ý đồ xấu xa trong phó bản trên tay đè lên đầu nó, khiến nó thật sự cảm thấy sợ hãi.
Đầu người nhỏ tiếng thút thít, giống như đứa trẻ chịu oan ức, nếu chỉ có âm thanh quả thật sẽ khiến người ta xót thương, nhưng chỉ có một chiếc đầu như vậy, lại khiến người ta co chặt da đầu.
"Trước đó tao từng nhắc nhở mày, oan có đầu nợ có chủ, nếu mày nghe theo sắp xếp của người nào đó tới đây giết chóc vô tội, thì đừng trách tao không nể mặt, bảo chúng lui đi!" Ngón tay Thẩm Thanh Thu co chặt, nhìn chằm chằm đám thây ma chặn ở ngoài cửa đang hướng về phía năm người.
Đứa bé gái thút thít mấy tiếng, sau đó lại nhỏ tiếng nói mấy câu, năm người không nghe rõ là gì, thế là đám thây ma lại lùi sau ba bước, chừa lại cửa chính.
Lòng bàn chân Thẩm Thanh Thu đè lên đầu người, đi phía sau cùng, Tiêu Mộ Vũ bảo ba người Trần Khải Kiệt rời đi trước, cố chấp không chịu ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu không kiên trì, lại uy hiếp đầu người thêm lần nữa, "Tao sẽ buông mày ra, nhưng tốt nhất mày đừng giở trò với tao, nếu không thử xem mày chạy nhanh, hay dao của tao bay nhanh."
Đầu người vội vàng đáp ứng, lúc này Thẩm Thanh Thu mới buông nó ra, sau đó hai người một đầu chầm chậm tiến sát tới cửa.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm đầu người, hỏi: "Tối nay mày tới, là muốn làm gì?"
Đầu người run rẩy nói: "Chuyện này chúng tôi không thể nói, đây là nhiệm vụ, sớm muộn gì các người cũng sẽ biết."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, không hỏi gì thêm, phó bản có quy định của nó, có một số nhiệm vụ không thể hi vọng NPC trò chơi trực tiếp nói với bọn họ.
Từ sau khi nổi giận ban nãy Tiêu Mộ Vũ cũng không nói lời nào, nhìn chằm chằm đầu người.


Khi hai người bước khỏi cửa đi ra ngoài, đầu người kêu lên một tiếng, nhảy đi như quả bóng, dùng tốc độ cực nhanh bật lên nóc nhà, khiến gạch ngói rắc rắc rơi xuống, nó quay mặt hét với mấy người Tiêu Mộ Vũ ở phía dưới, nói: "Các người chết chắc rồi, các người chết..."
Tiêu Mộ Vũ vừa quay đầu, cũng mặc kệ đám thây ma đã bắt đầu bạo động, lên tiếng nói với Tả Điềm Điềm: "Tiểu Tả, bóng!"
Tả Điềm Điềm sớm đã nhìn ra đầu người không vui, nghe thấy lời của Tiêu Mộ Vũ lập tức phản ứng lại, lấy bóng rổ ra, Tiêu Mộ Vũ nhận lấy, dùng sức ném lên.
Bóng rổ bách phát bách trúng không chút nể nang ngắt lời đầu người, quả bóng rổ ném trúng mặt nó, những lời oang oác của nó đột ngột dừng lại, bay sang một bên theo quả bóng.
Đầu người vừa rời đi, thây ma triệt để mất khống chế, toàn bộ đều nhào về phía nhóm Tiêu Mộ Vũ.
Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn chặn phía trước, giao chiến cùng thây ma, kiếm đồng trong tay Tiêu Mộ Vũ lấy Thẩm Thanh Thu làm tâm điểm không ngừng đâm chém, hoàn toàn không loạn, Thẩm Thanh Thu chỉ cần bồi thêm một nhát dao khi Tiêu Mộ Vũ chặn thây ma là được.
Đèn kéo quân cũng được Tiêu Mộ Vũ tung lên không trung, tuy phạm vi chiếu sáng của nó có hạn, nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy đám thây ma xông tới từ đoạn tường bao bị xô đổ.

Cổng làng rộng mở, đèn dầu người cũng đang cháy, ánh lửa lắc lư, ở nơi đó vẫn không có thây ma dám đi qua.
Đám thây ma khác với đám xác sống không có ý thức, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, chính là nhào về phía người chơi, hơn nữa tốc độ và sức mạnh dữ dội vượt xa xác sống.

Đòi mạng hơn là, chém rụng đầu chúng, chúng chỉ giảm tốc độ động tác, nhưng chúng không mất đi năng lực hành động như xác sống.
Thẩm Thanh Thu lại thích chém đầu người ta, một lúc sau thây ma bên cạnh cô ấy và Tiêu Mộ Vũ đã không con nào còn đầu.
"Thanh Thu, không thể tiếp tục thế này, đám thây ma không đầu sẽ càng điên cuồng hơn." Vì không có đầu, chúng như con ruồi mất đầu, càng thêm phẫn nộ.
Trên đất tích thành một đống đầu, lăn tới dưới chân Tiêu Mộ Vũ giống như quả bóng.
Mà Tiêu Mộ Vũ phát hiện sau khi thây ma bị chặt đầu, cơ thể sẽ mất khống chế trong thời gian ngắn, ví dụ như loạng choạng va đụng khắp nơi, nhưng rất nhanh sau đó những chiếc đầu kia sẽ thử tiếp tục điều khiển thân thể.
Đợi sau khi điều khiển thành công, thây ma đầu thân tách rời càng thêm hung hăng.
Tuy cơ thể đám thây ma này cứng nhắc, nhưng tốc độ cũng không chậm, nếu không cẩn thận bị đối phương cào một cái, chắc chắn sẽ rách da.

"Không thể lưu lại đầu." Tiêu Mộ Vũ ý thức được điểm then chốt bên trong, lớn tiếng nói.
Lúc này toàn bộ thôn Vô Hối giống như một bãi chiến trường, đèn trong nhà của tất cả người chơi đều tắt, nhưng trong thôn chỉ có căn nhà thứ ba bên phải dãy bốn là căn nhà của Kiền bà bà đang sáng đèn.
Không chỉ có đội Tiêu Mộ Vũ, những đội khác cũng bị thây ma bám lấy, xác thực tối nay không cấm sử dụng thẻ đạo cụ, trong ánh đèn đã có tổ đội sử dụng thẻ đối phó với thây ma.
Tiêu Mộ Vũ đè giọng tránh một thây ma mất đầu, vội vàng nói: "Mọi người đừng sử dụng thẻ không mục đích, đặc biệt là thẻ đặc biệt lại có thời gian làm mới ngắn, không tới nỗi vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng sử dụng."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Trần Khải Kiệt, ba người đi chung, lấy phòng ngự làm chủ, những chuyện này giao cho tôi và Mộ Vũ."
Trong lòng Thẩm Thanh Thu đã có tính toán, sau khi vung dao chém đứt đầu thây ma, nhân lúc nó vẫn chưa ngã, giơ chân ngoắc một cái, chiếc đầu liền tạo thành một độ cong bay qua tường bao không biết lăn đi đâu.
Cơ thể còn lại lập tức cứng nhắc tại chỗ, đi loạn mấy bước muốn tìm đầu của mình, lại cảm thấy đầu ở chỗ Tiêu Mộ Vũ, muốn nhào tới, nhưng ngay sau đó lại giống như người máy xuất hiện lỗi trong mệnh lệnh điều khiển, run rẩy tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiêu Mộ Vũ quyết đoán giẫm chân lên một chiếc đầu lăn tới, nhấc lên đá bay ra ngoài y như sách mẫu.
"Trần Khải Kiệt, đưa chảo của anh đây." Tiêu Mộ Vũ đưa tay nhận lấy chảo, trên người Thẩm Thanh Thu có vết thương, Tiêu Mộ Vũ không muốn để cô ấy làm động tác này nhiều lần, tránh động tới vết thương.
Thế là Thẩm Thanh Thu phụ trách chém đầu, đá đầu tới, sau đó Tiêu Mộ Vũ vung chảo đá bay.
Cảnh tượng này giống như một trận bóng chày, từng đầu người bị đánh bay như quả pháo, ba người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhìn thấy đám thây ma vốn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng chứng kiến hành động này, đột nhiên cảm thấy vừa sợ vừa nghiện, thỉnh thoảng còn tham gia đá một cước.
Khi năm người phân công hợp tác giải quyết đám thây ma này, âm thanh của đứa bé gái kia lại truyền tới lần nữa, khúc đồng dao lại vang lên.
"Một đứa bé gái, đêm khuya ra khỏi nhà.

Sao lại vui vẻ như vậy? Bố dẫn tôi ra ngoài, bố quay về rồi, sao mày không về...!không về, không về..."
Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cùng với tất cả người chơi ở bên ngoài đều ngẩng đầu lên, vì khúc đồng dao này vốn không truyền tới từ một nơi, mà là những mấy nơi.
Tiêu Mộ Vũ mượn sắc đêm mông lung bên ngoài, phát hiện ngoài chiếc đầu đứa bé gái trên nóc nhà bọn họ, nóc nhà những tổ đội khác cũng có.
Cảnh tượng này kì dị không thể diễn tả, bảy chiếc đầu người đồng loạt hát khúc đồng dao, đám thây ma ở bên dưới giống như điên cuồng, gào thét nhào tới.
Toàn bộ bức tường bao của thôn Vô Hối sụp xuống dễ như trở bàn tay, phát ra hàng loạt tiếng rầm rầm, sau đó Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ở nơi đèn kéo quân chiếu sáng, trong viên gạch đỏ rơi xuống mặt đất, dường như có vật sống đang động đậy, giây tiếp theo những tiếng xì xì vang lên, có những mấy chiếc xương đen vọt ra từ bên trong nhào về phía dòng người.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu co chặt, dao găm trong tay nhanh chóng chặn trước ngực Tiêu Mộ Vũ, đồng thời chảo trên tay phải của Tiêu Mộ Vũ cũng bảo vệ cổ Thẩm Thanh Thu.

Sau hai tiếng rầm rầm, cả hai người đồng loạt lùi sau một bước.
Chỉ thấy một ngón tay lộ ra xương trắng bị dao găm của Thẩm Thanh Thu chặn lại, mà chảo trong tay Tiêu Mộ Vũ cũng cản được một chiếc đầu há miệng hung hăng muốn cắn.

Cách đó không xa truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết đau đớn, đã có người trúng chiêu.
Trần Khải Kiệt lấy được dao găm trong thế ngàn cân treo sợi tóc, chặn một chiếc chân muốn bay tới, bóng rổ bách phát bách trúng trong tay Tả Điểm Điểm vẫn còn hai quả, vừa vặn có thể chặn được cơ thể khuyết thiếu đang tấn công bản thân và Tô Cẩn, nhưng cánh tay Tô Cẩn bị thây ma cào ra ba vết máu sâu, người cũng nặng nề ngã xuống đất, chớp mắt liền bị bao vây bên trong.
Trần Khải Kiệt lấy ra một chiếc gương, hét lên: "Gương thần gương thần, ai là người xinh đẹp nhất trên đời!"
Đây là thẻ đạo cụ cấp A, một khi khởi động, tất cả những người đối mặt với gương sẽ chìm đắm trong sắc đẹp, không thể tự thoát ra, mất đi khả năng công kích.
Ngay lập tức đám thây ma đang bao vây Tô Cẩn đồng loạt nhìn về phía Trần Khải Kiệt, ngay cả đầu trên mặt đất cũng nhảy lên, đi theo Trần Khải Kiệt.
Nhưng số lượng gương chiếu được có hạn, rất nhanh sau đó đám thây ma khác lại trào lên.

Sau khi Tô Cẩn được Tả Điềm Điềm đỡ dậy, Tả Điềm Điềm đã sử dụng thẻ Tay không vẽ vòng tròn vẽ một vòng tròn quanh Tô Cẩn, hình thành một lớp bảo vệ.
"Đội trưởng Tiêu, Tô Cẩn, mọi người mau vào đây!"
Chỉ là cơ thể khuyết thiếu chui ra khỏi tường bao không cùng đẳng cấp với đám thây ma này, chiếc đầu không thể cắn được Thẩm Thanh Thu, lập tức quay đầu nhào về phía Tiêu Mộ Vũ.
Từng cánh tay gãy bị ép thành gạch sau khi chết giống như ám khí, rạch không trung bay tới.

Thẩm Thanh Thu không có thời gian ngăn chặn chúng, nhanh chóng bảo vệ phía trước Tiêu Mộ Vũ, dao găm nhanh tới nỗi khiến chúng không cách nào tiến gần một phân.
"Sách ảnh xác sống!"
Tiêu Mộ Vũ biết rõ đây không còn là lúc bảo tồn thực thực, thế là quyết đoán sử dụng Sách ảnh xác sống, hoán đổi thành Vua xác sống Tiêu Mộ Vũ.
Hai mắt Tiêu Mộ Vũ lập tức lóe lên ánh sáng đỏ trong đêm tối, biểu cảm cũng trở nên lạnh lùng, trong mắt không có bất kì cảm xúc nào.
Cô đưa tay giữ lấy cánh tay Thẩm Thanh Thu, sau đó cưỡng chế kéo Thẩm Thanh Thu ra sau lưng, tiếp đó giơ tay giữ lấy chiếc đầu người bay về phía Thẩm Thanh Thu, nhẹ nhàng như nhận quả bóng bàn.
Đầu người ở trong khoảng cách gần bị Tiêu Mộ Vũ bắt giữ, hoàn toàn không cách nào cử động, tuy khuôn mặt kia dính bùn đất, nhưng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều nhìn rõ, là con út nhà họ Diêu, Diêu Nguyên chết đêm đầu tiên.
Tiêu Mộ Vũ chỉ lướt qua một cái, sau đó quay người ngẩng mắt nhìn chiếc đầu đứa bé gái đang quan sát cục diện trên nóc nhà, ném đầu Diêu Nguyên tới.
Sức lực này hoàn toàn không thể so sánh với sức ném bóng rổ trước đó, đầu người kia căn bản không phản ứng kịp đã bị chiếc đầu nện trúng, một tiếng rầm vang lên, xương đầu phát ra tiếng nứt toác, gạch ngói trên nóc nhà cũng rơi rụng.
"Mộ Vũ?" Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, thăm dò gọi một tiếng, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, lại đâm một kiếm ra sau lưng Thẩm Thanh Thu, năm ngón tay vồ trộm đứt lìa.
Tiêu Mộ Vũ căn bản không để ý tới Thẩm Thanh Thu, thu kiếm lại lại chém sang bên phải, nhíu mày nhìn Thẩm Thanh Thu, đưa hai ngón tay giữ lấy quần áo của cô ấy rồi kéo cô ấy ra sau lưng mình.

Bình Luận (0)
Comment