Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 244


Thẩm Thanh Thu nghe xong, biểu cảm có chút phức tạp, im lặng rất lâu.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên mặt Thẩm Thanh Thu, thấy vậy cười khổ, "Có phải cảm thấy em làm vậy quá đáng lắm không?"
Thẩm Thanh Thu vội lắc đầu, "Sao vậy được.

Em là thế nào của chị, nó là thế nào với chị? Sao chị lại chất vấn em vì nó chứ.

Chỉ là, đột nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác rất phức tạp với Thiên Võng."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong mím môi cười vì sự thiên vị hết sức trắng trợn này của Thẩm Thanh Thu.

Chỉ là, ánh mắt cô chuyển động trên mặt Thẩm Thanh Thu, cảm xúc bên trong có chút lay động, sau đó như có suy nghĩ rũ mắt xuống.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không đào sâu, Thẩm Thanh Thu bên cạnh tiếp tục: "Em nói xem nó đã có ý thức của bản thân, nhưng so với Thiên Võng..."
Tiêu Mộ Vũ thở dài, nhỏ tiếng nói: "Giống như một đứa trẻ."
Dường như nói xong Tiêu Mộ Vũ lại chìm vào kí ức, rất lâu sau mới nói với Thẩm Thanh Thu: "Hạng mục A trong con chip mà giáo viên đưa em đã được hoàn thiện, tuy nó không thể đồ sộ như Thiên Võng, nhưng thiết kế và biên soạn không hề kém cạnh.

Khi đó Thiên Võng càng ngày càng mất khống chế, em không nhìn nổi nữa, nên muốn đặt hạng mục A vào chương trình đầu cuối của Thiên Võng trước thời hạn.

Đáng tiếc là, trước đó có người tiết lộ sự tồn tại của nó, Thiên Võng vô cùng cảnh giác, một mình em không cách nào xâm nhập lập trình nòng cốt.
"Chỉ là em vốn là nhân viên nghiên cứu và phát triển Thiên Võng, có rất nhiều thứ em biết rõ hơn họ.

Đặc biệt là trong quá trình Thiên Võng vận hành bắt buộc phải có một số lập trình bổ trợ, khi em nghiên cứu Thiên Võng, đã lặng lẽ động tay động chân bên trong, vừa hay có thể dùng được.

Trước khi em xảy ra chuyện, em đã lén lút tránh thoát khỏi hệ thống giám sát an toàn, giấu A và sao lưu của nó vào một đoạn lập trình thiết yếu trong việc vận hành phó bản, mỗi khi phó bản khởi động, A có thể mượn sự bảo vệ của lập trình phó bản để tự do hoạt động."
"Mỗi khi bị Thiên Võng phát hiện, hàng trăm hàng ngàn bản sao lưu kia sẽ tự động tiêu hủy.

Trải qua nhiều phen lựa chọn rèn luyện như thế, mới giữ được nó của hiện tại.


Hơn trăm lần phó bản trước đó, nó vừa mới có năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể thỉnh thoảng nắm bắt cơ hội đưa ra một vài gợi ý cho em, cho nên bắt đầu từ lúc đó em mới có cơ hội ghi nhớ chúng ta đã tuần hoàn bao nhiêu lần.

Mà nơi này, là nơi A bắt đầu xây dựng từ khi đó, mãi tới lần thứ 252, với sự giúp đỡ của nó, em mới có thể tìm được chứng cứ bản thân không ngừng tuần hoàn ở nơi này."
Thẩm Thanh Thu nghe Tiêu Mộ Vũ chầm chậm cất lời, một suy nghĩ điên cuồng trong đầu trào lên, cô ấy nhạy bén nắm bắt được một câu trong lời trần thuật của Tiêu Mộ Vũ: "Mộ Vũ, em nói là, em giấu A trong lập trình phó bản?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, đại khái biết được Thẩm Thanh Thu đã đoán ra một vài thứ.

Mặt mày Thẩm Thanh Thu hoang mang, sau đó không nhịn được lắc đầu, vừa sửng sốt vừa không thể tin nổi, "Em thật sự...!thật sự là thiên tài, cho dù tới bây giờ Thiên Võng cũng không dám nghĩ, thứ nó khổ sở tìm kiếm, lại bị em giấu trong cài đặt phó bản mà nó đắc ý nhất.

Còn...!còn đang giám sát người chơi thay nó."
Thẩm Thanh Thu không nhịn được cười lên, đôi mắt nóng rực nhìn Tiêu Mộ Vũ, yêu thương và kiêu ngạo bên trong khó giấu.
Trước giờ Tiêu Mộ Vũ vẫn không gợn sóng, nhưng bị Thẩm Thanh Thu nhìn với đôi mắt nóng rực ấy, vẫn không nhịn được nóng mặt.
"Cho nên, chị đã từng gặp nó?" Lần này Thẩm Thanh Thu thực sự không đè nổi kích động được nữa.
"Đúng."
Thẩm Thanh Thu cười to, không ngừng lắc đầu, "Lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó lọt, thế mà Thiên Võng lại để lọt."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, nhưng nụ cười trên mặt lại chầm chậm nhạt đi, cô cúi đầu bình ổn tâm trạng, khàn khàn nói: "Nó cần thời gian trưởng thành, chuyện nó có thể làm trong những phó bản trước đó cực kì có hạn, cho dù là hiện tại cũng chỉ có thể nói bóng nói gió đưa cho chúng ta một chút gợi ý.

Cho nên chúng ta vẫn không thể vượt ải.

Nhưng em tin, hơn năm trăm lần, không chỉ có nó trưởng thành, chị và em cũng đang trưởng thành, cho nên lần này nhất định chúng ta có thể thành công."
Trong mắt Tiêu Mộ Vũ toát lên ý cười lại lấp lánh ánh nước, cứ chăm chú như thế nhìn Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu nghe xong, chút ngạc nhiên trong đáy mắt hóa thành tối tăm cùng đau khổ, nhưng lại nhanh chóng lộ ra nụ cười.

Cô ấy nhoài người ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, khẽ vuốt ve tóc cô, "Đúng, nhất định có thể vượt ải, chị còn muốn ăn cơm em nấu cả đời nữa."

Trong bữa cơm, Tiêu Mộ Vũ vắn tắt những chuyện quá khứ cho Thẩm Thanh Thu, nhưng có một vài chuyện, cô giấu đi, không muốn để Thẩm Thanh Thu biết.

Nhất thời Tiêu Mộ Vũ có chút sợ sệt, nếu để Thẩm Thanh Thu biết, trong phó bản lần thứ 342 hai người đã vượt ải, Thẩm Thanh Thu sẽ nghĩ gì?
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu đang xỏ găng tay lấy khoai tây phô mai ngào ngạt mùi thơm trong lò, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Liệu Thẩm Thanh Thu có oán trách bản thân khiến cô ấy lặp đi lặp lại những đau khổ này hơn hai trăm lần hay không.
"Cái này thơm béo ngọt ngậy, ngon lắm, em thử đi." Thẩm Thanh Thu múc một thìa khoai tây bơ đưa cho Tiêu Mộ Vũ, chớp mắt giục cô ăn.
Tiêu Mộ Vũ đè lại vẻ xót xa và phức tạp kia xuống, nở nụ cười, lắc đầu nói: "Em thích ăn cay, chị nói xem sao chị lại thích đồ ngọt ngậy vậy chứ?" Trong câu nói là vẻ trêu đùa, lại ngập tràn nuông chiều, ngoài miệng Tiêu Mộ Vũ luôn chê Thẩm Thanh Thu, nhưng lúc làm, không ai tận tâm tận lực bằng.
Thẩm Thanh Thu đút một miếng khoai tây đầy phô mai vào miệng, lại múc thêm một thìa bằng thìa của bản thân, thổi nguội rồi đút vào miệng Tiêu Mộ Vũ, nhăn nhó mơ hồ nói: "Cái gì mà ngậy, không ngon à, rõ ràng là thơm ngọt mềm, ngon lắm mà."
Tiêu Mộ Vũ chầm chậm nhai nuốt, nhưng ánh mắt không rời Thẩm Thanh Thu.

Phô mai dinh dính ngạt ngào hòa lẫn cùng vị ngọt thanh mềm dịu của khoai tây, còn có người đáng yêu ngọt ngào trước mặt, đúng là rất ngon.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được, đưa tay véo chiếc má căng phồng của Thẩm Thanh Thu, "Chị nói xem, sao ma quỷ trong những phó bản kia có thể nghĩ được đại đội trưởng Thẩm đánh chúng gào khóc gọi mẹ lại có thể đáng yêu vậy chứ?"
Thẩm Thanh Thu bất mãn rụt về, "Sao chị lại đáng yêu chứ, rõ ràng chị đây hiên ngang oai hùng."
Tiêu Mộ Vũ chỉ cười, nghĩ tới những việc hai người phải làm tiếp sau đây, Tiêu Mộ Vũ vô cùng hi vọng thời gian có thể dừng lại tại đây, để hai người vô lo vô nghĩ ở bên nhau, nhìn Thẩm Thanh Thu gây rối, nhìn Thẩm Thanh Thu tươi cười, từ bình minh tới hoàng hôn, tới một ngày ba bữa, hạnh phúc giản đơn.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Thu chủ động rửa bát, hai người giống như những cặp tình nhân bình thường khác, đi dạo trên đường phố Thiên Võng.

Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, ngón tay vô thức mân mê ngón áp út của Thẩm Thanh Thu.
"Thực ra nếu không vào phó bản, cuộc sống ở nơi này, cũng không chắc không hạnh phúc, chị thấy sao?" Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó nhìn mọi thứ trước mặt, mỉm cười, "Ừm, nếu thật sự có thể từ bỏ thế giới nguyên bản, ở lại nơi này cũng không chắc đã là chuyện xấu.

Chỉ là, nơi này chỉ là thế giới giả lập, sau khi ý thức tiến vào đây, vậy cơ thể sẽ phải xử lí thế nào?"
Tuy lúc này cả hai đang ở bên ngoài, nhưng hiện tại hệ thống đã biết không thể lừa được cả hai, vì thế có thảo luận những chuyện này, hệ thống cũng không trừng phạt hai người.

Chỉ là những người xung quanh dửng dưng, giống như không nghe thấy lời cả hai.

Tiêu Mộ Vũ không trả lời, cô chỉ biết những người này đã tử vong trong thế giới Thiên Võng, trong thế giới hiện thực chính là triệt để chết não, tuy vẫn có thể duy trì nhịp tim dựa vào phương pháp điều trị hiện đại, nhưng mãi mãi không thức dậy, lại là một kiểu tử vong khác.
Mấy ngày nay hai người cũng đều đang suy nghĩ nên vào phó bản tiếp theo vào thời điểm nào, nhưng Tiêu Mô Vũ lại không chủ động nhắc tới một cách hiếm thấy, như thể căn bản chưa từng nghĩ tới việc tiếp tục tham gia phó bản.
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ không nhắc, cũng không chủ động mở lời, hai người thật sự trải qua cuộc sống của người bình thường trong Thiên Võng.

Năm người bọn họ, thậm chí còn bắt đầu đi làm, tập luyện.
Ngày hôm nay Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tách ra theo thường lệ, đi tới chỗ làm của bản thân, sau khi xuống xe, Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu rời đi nhưng không vào tòa nhà công ty, mà lần nữa đi tới một con đường khác.
Rất nhanh sau đó cô bắt xe, vào một quán trà.

Trên tầng hai, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Thẩm Thập Nhất.

Người trước đó khiến Tiêu Mộ Vũ có chút không thấu này, lúc này đã gạt đi chiếc mặt nạ lịch thiệp, trở nên chân thực.
Ý cười trong mắt Thẩm Thập Nhất lúc này là ý cười chân thực phát ra từ nội tâm.
Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ đứng trước cửa, nhìn người đàn ông tuấn tú nhã nhặn trước mặt, lộ ra một nụ cười rất nhạt, lên tiếng: "Có tiện nói chuyện không?"
Câu nói này khiến Thẩm Thập Nhất hiểu ra, khẽ vỗ tay, một màn sáng màu xanh trùm lấy cả căn phòng, sau đó lại nhanh chóng ấn mấy cái lên đồng hồ trên tay trái, thư thả nói: "Được rồi."
Rõ ràng trên mặt Thẩm Thập Nhất là vẻ mừng rỡ, cũng mang theo một tia hoài niệm và thở dài, "Mấy ngày trước tôi đã cảm nhận được cô phát hiện ra chương trình tôi thiết kế, có lẽ cô cũng đã nhớ lại rồi."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm, cảm ơn cậu."
Thẩm Thập Nhất lắc đầu, "Chị và tôi có cần khách sáo vậy không? Chỉ là lần này thời gian để chị nhớ lại tương đối lâu.

Gần đây nó luôn thần hồn nát thần tính, vô cùng cảnh giác, không biết có phải đã phát hiện tôi ở trong Thiên Võng rồi không, cho nên tôi không dám có hành động mạnh.

Hiện tại nếu đã nhớ ra, vậy thì lần này, chị quyết định làm thế nào?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, nhắm mắt lại, trong âm thanh mệt mỏi lộ ra một tia yếu ớt, "Tôi không biết, Thập Nhất, cậu có nắm chắc sẽ cứu được cô ấy không?"
Thẩm Thập Nhất nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt ngập tràn đau lòng cùng bất lực, rất lâu sau mới lắc đầu, "Trước đây tôi từng nói với chị, tôi và cô ấy không giống nhau, cô ấy ở trong hệ thống Thiên Võng, vốn nên chết rồi.

Hiện tại đang còn sống ở đây, chỉ là ý thức tạm thời mà Thiên Võng lưu lại cho cô ấy, một khi thoát khỏi Thiên Võng, cô ấy và những người đã chết trong Thiên Võng sẽ có cùng một kết cục.
Tôi có thể ngăn những người khác vào đây đã là cực hạn, hơn nữa nơi này không kéo dài được quá lâu, không cách nào lấy lại ý thức cho cô ấy.

Hơn nữa, chị phải biết nếu cứ tiếp tục, họ cũng sẽ phát hiện.


Tuy Thiên Võng thường xuyên xảy ra vấn đề, khiến lúc này nó không ý thức được những sự cố kia là do tôi thiết kế nhưng một khi phát hiện, rất có khả năng sẽ đổ sông đổ bể."
Những lời này khiến lồng ngực Tiêu Mộ Vũ run rẩy, cô nhìn chằm chằm Thẩm Thập Nhất, âm thanh biến đổi, "Nếu bị phát hiện, cậu có xác định có thể giành được quyền điều khiển của nó không?"
Thẩm Thập Nhất nghe xong liền im lặng, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Có thể, nhưng nếu cưỡng chế thao tác, rất có khả năng sẽ dẫn tới Thiên Võng trực tiếp sụp đổ, mọi thứ trong thế giới này đều sẽ bị cài đặt lại từ đầu.

Cũng bao gồm cả chị và cô ấy, chị hiểu không?"
Tiêu Mộ Vũ đau khổ cúi đầu, rất lâu sau, cô ấy nhìn Thẩm Thập Nhất với đôi mắt đỏ ửng, "Nếu thật sự tới ngày đó, cậu cứ làm vậy đi."
Mặt mày Thẩm Thập Nhất không thể tin nổi, sau đó nhíu chặt mày, "Tôi không thể lí giải hai người, chị đã tạo ra Thiên Võng, tạo ra tôi, tôi ở nơi này gặp đủ các loại người, nhưng không ai thông minh như chị.

Nếu thông minh thì nhìn nhận vấn đề cũng nên tốt hơn họ, tại sao chị không thể buông tha cho bản thân chứ.

Hơn năm trăm lần, còn chưa đủ sao? Tôi thừa nhận nếu phân tích từ những số liệu kia, cô ấy vẫn rất có sức hấp dẫn, là một người bạn đời rất tuyệt, hai người bên nhau, chị rất hạnh phúc.

Nhưng, chị đã lựa chọn lặp lại 211 lần đau khổ trong phó bản vì cô ấy, tôi không hiểu, có yêu thích cô ấy tới đâu cũng nên đủ rồi."
Thẩm Thập Nhất ghi nhớ rõ ràng, vốn dĩ vào lần thứ 342, Tiêu Mộ Vũ đã thuận lợi vượt ải, nhưng vì Thẩm Thanh Thu nên lựa chọn tiếp tục ở lại.

Tiêu Mộ Vũ không ngừng quên đi, càng ngày càng trở nên lạnh lùng, nhưng khi gặp Thẩm Thanh Thu, lại bắt đầu bị khơi gợi.
Nếu thực sự mỗi lần đều quên đi, bị ép lặp lại từ đầu thì không tính, nhưng mỗi lần Tiêu Mộ Vũ đều sẽ nhớ lại những trải nghiệm trước đó, đó là loại tuyệt vọng và đau khổ nhường nào? Thẩm Thập Nhất nhìn những số liệu truyền tới, không cách nào giải thích, tại sao còn muốn tiếp tục đau khổ như vậy.
Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thập Nhất đang nghĩ gì, cô chăm chú nhìn Thẩm Thập Nhất, "Cậu nhớ vì để có thể tiếp tục ở bên cô ấy, tôi lựa chọn tiếp tục tham gia hơn hai trăm lần phó bản ở đây.

Vậy cậu có nhớ trong hơn trăm lần tuần hoàn, cô ấy đã bỏ mạng vì tôi bao nhiêu lần rồi không?"
Thẩm Thập Nhất câm nín, im lặng rất lâu, "Cô ấy không nhớ, nhưng chị lại nhớ mọi chuyện, vốn dĩ không công bằng."
Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng cười, "Cậu học được cách thiên vị rồi."
Thẩm Thập Nhất phủ nhận, "Lời tôi nói đều là sự thật khách quan."
"Vậy cậu thì sao? Ước định của tôi và cậu, cậu không cảm thấy quá đáng sao?" Tiêu Mộ Vũ nhìn vào mắt Thẩm Thập Nhất, Thẩm Thập Nhất như thế không có gì khác biệt với loài người, ai có thể nghĩ tới việc đây chỉ là một lập trình.
Thẩm Thập Nhất cúi đầu, "Điều này không giống, chị sáng tạo ra tôi, chị làm gì tôi đều ủng hộ chị.

Tôi cũng hiểu lo lắng của chị, mà xác thực nó cũng có khả năng phát sinh."
Tiêu Mộ Vũ cười cười, "Tôi biết, cho nên, Thập Nhất, lần này cũng ủng hộ tôi nhé."

Bình Luận (0)
Comment