Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 262


Nhất thời Thẩm Thanh Thu có chút mơ hồ, Tiêu Mộ Vũ kích hoạt nhiệm vụ Ngũ hành hợp nhất, có nghĩa là để từng người tập hợp với nhân vật quan trọng trong phó bản của mình sao?
Nhưng nơi này rất xa lạ, Thẩm Thanh Thu xác định bản thân chưa từng thấy, cô ấy cũng bị truyền dẫn tới một nơi mới.
"Chuyện này là sao thế?" Người lên tiếng là bảo vệ với khuôn mặt sầu khổ trong phó bản, còn cả người đàn ông đeo kính.

Thẩm Thanh Thu híp mắt đánh giá hai người, mà số 028 ở bên cạnh cũng đã có phản ứng.
Trên mặt cô ta vẫn là dáng vẻ điên điên khùng khùng, biến cố đột nhiên xuất hiện dường như khiến cô ta rất mất kiên nhẫn.

Số 028 đứng dậy sau đó nhíu chặt ấn đường, nhìn quanh tứ phía, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm nói: "Gió đi đâu rồi, gió đi đâu rồi." Nhưng có một điều rất kì quái, cô ta nói chuyện nhưng cơ thể lại vô thức run rẩy, răng cũng thấp thoáng cảm giác va vào nhau.
Nhưng không đợi Thẩm Thanh Thu tiến hành tìm hiểu tình huống thêm một bước, âm thanh hệ thống đã vang vọng trong căn phòng được bố trí vô cùng xa hoa phú quý này.
Nó lên tiếng nói: "Người chơi Thẩm Thanh Thu khởi động Trò chơi giết người bí ẩn của nhiệm vụ Ngũ hành hợp nhất, bắt đầu từ lúc này tất cả người tham gia không được trao đổi với nhau, không được lên tiếng vô cớ, đồng thời nghiêm túc thực hiện hành vi phù hợp với hình tượng của bản thân dựa theo biểu hiện của người chơi khác."
"Mà nhiệm vụ của bạn chỉ có một, tránh trở thành hung thủ bị người chơi khác tố cáo, thành công sẽ sống sót."
Ấn đường Thẩm Thanh Thu khóa chặt, Trò chơi giết người bí ẩn? Muốn cọ nhiệt gì đây, trong thế giới hiện thực loại trò chơi này đã bị chơi ngấy, đưa Trò chơi giết người bí ẩn vào đây, uổng cho hệ thống có thể nghĩ ra.

Là kẻ nhàm chán nào đã thiết kế ra trò chơi bẫy người như vậy? Chắc chắn không phải Mộ Vũ nhà mình.
Vào lúc Thẩm Thanh Thu âm thầm phỉ nhổ trong lòng, số 036 ngồi bên tay trái Thẩm Thanh Thu mở miệng, sau đó tháo kính dụi mắt, giống như có chút khó chịu.
Hệ thống không cho Thẩm Thanh Thu tiêu hóa chuyện này, nó không nhanh không chậm nói: "Hiện tại tôi là quản trò trao đổi bối cảnh câu chuyện với người chơi.

Nơi này là dinh thự Hân Duyệt dưới trướng ông trùm đá quý Từ Viêm Hạ nổi tiếng nhất nhì thành phố G.

Hôm nay dinh thự Hân Duyệt đón tiếp sáu vị khách, bạn là một trong số đó, mã số của mọi người lần lượt là 1, 2, 3, 4, 5, 6.

Nhớ kĩ khi trao đổi với đối phương, nếu phải xưng hô, nhất định phải dùng mã số, một khi nói sai, trực tiếp bị loại."
Hệ thống vừa nói xong, trên đỉnh đầu mỗi người đều có một mã số của bản thân.

Bàn ăn loại bàn hình vuông dài, tổng cộng có tám vị trí, trái phải mỗi bên chia ba, đầu cuối đều có một chỗ.


Vị trí duy nhất dựa vào trong đối diện với cửa chính là của người chủ trì, người chủ trì và vị trí bên trái vẫn đang để trống.

Có lẽ vị trí này giành lại cho chủ nhân.
Số 036 ngồi quay lưng với cửa chính cũng là vị trí chính giữa hướng về phía vị trí chủ trì, anh ta tương ứng với số 1.

Người đầu tiên bên trái anh ta là Thẩm Thanh Thu tương ứng với số 2, người đầu tiên bên phải anh ta là bệnh nhân 002 tương ứng với số 3.

Người thứ hai bên tay trái là bệnh nhân 028 tương ứng với số 4, người thứ hai bên tai phải là tên bảo vệ tương ứng với số 5, người thứ ba bên tay phải là bệnh nhân 017 tương ứng với số 6.
Lúc này mỗi người đều đang nhìn về phía đầu người khác, xem ra không chỉ có một mình Thẩm Thanh Thu biết quy tắc trò chơi.
"Vốn dĩ sáu người từ trời nam đất bắc tụ tập, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình, nhưng bữa cơm còn chưa bắt đầu đã có một tin tức truyền tới, có một người vô duyên vô cớ chết thảm trong dinh thự Hân Duyệt.

Các bạn ngồi đây cũng biết tới người này, hôm nay vốn cũng là một trong những vị khách được mời, nhưng lại vắng mặt vì biến cố, hiện tại được phát hiện chết trong nhà tắm trong phòng ngủ phụ trên tầng hai dinh thự Hân Duyệt.

Hung thủ nằm trong sáu người, mời các bạn tìm ra hung thủ, là ai ra tay với thủ đoạn tàn nhẫn như thế, không chỉ giết người mà còn phanh thây."
Thẩm Thanh Thu yên lặng lắng nghe, dường như khoảnh khắc này cô ấy nhớ tới người chết kia là ai, thay vì nói đây là trò chơi giết người bí ẩn, chẳng là nói là điều tra cốt truyện.

Chỉ là không biết những người chơi khác đang sắm vai gì trong cốt truyện.
"Hiện tại thời gian đang là 4 rưỡi chiều, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, vui lòng yên tĩnh chờ đợi chủ nhân tới.

Chú ý: Một khi hành vi và ngôn ngữ trong trò chơi bất thường, hệ thống sẽ cảnh báo, thậm chí lập tức loại, vui lòng không cố tình vi phạm."
"Nhưng tôi cảm thấy rất kì lạ, một đám bệnh nhân tâm thần thì chơi trò chơi giết người bí ẩn thế nào?" Thẩm Thanh Thu nghe xong quy tắc, cúi đầu nhỏ tiếng chất vấn.
"Cảnh cáo, cảnh cáo, xuất hiện ngôn ngữ không phù hợp, đã ngăn chặn xử lí.

Trò chơi giết người bí ẩn hoàn toàn dựa vào lí giải của bản thân, không liên quan tới trạng thái tinh thần, hơn nữa tất cả người chơi đều bắt buộc tuân thủ."
"Trò chơi giết người phó bản này không cho kịch bản à?" Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng không dừng hỏi, lần này cô ấy quang minh chính đại hỏi ra câu này với tất cả mọi người.
Những người khác lũ lượt nhìn sang, vào khoảnh khắc này, trong lòng Thẩm Thanh Thu đã có tính toán, tuy nhìn điên điên khùng khùng, nhưng không phải thật sự không nghe hiểu tiếng người.
"Số 2 không có kịch bản sao? Xem ra không chỉ có một mình tôi không có." Người lên tiếng là tên bảo vệ, hắn nói xong nhìn sang bệnh nhân 002 và 028 ở một bên lên tiếng, "Tôi cũng không có."

Hệ thống nghe xong lên tiếng: "Trò chơi giết người bí ẩn lần này là trò chơi giết người bí ẩn phi truyền thống, cho nên ngay từ đầu các bạn không có kịch bản, chỉ có thể để lại một câu cho các bạn, vui lòng tự tìm kiếm từng bước.

Manh mối đã gửi, vui lòng kiểm tra."
Nói tới đây, Thẩm Thanh Thu rũ mắt nhìn màn hình điều khiển của bản thân, bên trên có một tin tức, "Bệnh của bạn đã vô phương cứu chữa, mạng sống không duy trì được bao lâu."
Thẩm Thanh Thu đọc hai lần, khóe môi lạnh lùng cong lên, bệnh vô phương cứu chữa, mạng sống không duy trì được bao lâu, vậy tại sao đám người từ chân trời góc bể lại tụ tập ở nơi này.
Khi mọi người đều nhận được manh mối này, Thẩm Thanh Thu đã đứng dậy.

Cô ấy quan sát thấy một vài người sửng sốt ngẩng đầu, giơ tay lên: "Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, cho nên đứng dậy hoạt động không thành vấn đề chứ?"
"Đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chủ nhân nhà tôi không thích khách tùy tiện động vào đồ trong nhà, cho nên mọi người xem nhiều động ít là tốt nhất." Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên, trong tay ông ta bưng một chiếc khay, bên trên là một chai rượu vang, còn có một chai nước lọc.
Số 036 khẽ cúi người gật đầu với ông ta, biểu hiện rất chín chắn lại có nội hàm.
Quản gia không đáp lễ, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người số 036, rõ ràng có thêm chút nhiệt độ.

Thẩm Thanh Thu lặng lẽ tính toán trong lòng, vị quản gia này đối đãi với số 1 khác với những người còn lại, giống như thân quen hơn một chút.
Nhìn từ hành động rót nước của quản gia cũng có thể nhận ra điều đó.
Quản gia lặng lẽ đi tới, rót nước cho mọi người xong lại lùi đi.

Số 028 nhìn nước, biểu cảm trên mặt đã vơi đi nhiều, tức giận cũng không còn rõ ràng, không biết là tại vì sao.
Mà tay đặt dưới gầm bàn của tên bảo vệ cũng vô thức gõ gõ, mắt nhìn chằm chằm vào ly nước kia, thậm chí còn vô thức cử động đôi môi.
Thẩm Thanh Thu đứng dậy đi một vòng quanh bàn, thấy vậy vô tình lên tiếng, "Đã có người chết trên tầng, hung thủ lại nằm trong số chúng ta, rốt cuộc vai diễn của chúng ta là gì thì vẫn chưa rõ.

Nhưng nếu là giết người, thì chắc chắn có động cơ.

Chuyện mà mọi người biết có hạn, cho nên nghĩ thử xem, động cơ giết người là gì."
"Mọi người từ đất bắc trời nam tới đây tụ họp, điều này chứng tỏ có quan hệ thân thiết với chủ nhân bữa tiệc.

Nếu không tìm được thông tin ngoài luồng, xem ra phải đợi chủ nhân tới rồi.


Trò chơi giết người bí ẩn bình thường, không nói tới những việc khác, còn lại thân phận nhân vật, quan hệ nhân vật, người chết và nguyên nhân cái chết đều phải đưa ra.

Nhưng hiện tại lại không có gì hết." Tiếp lời là tên bảo vệ, tư duy logic của hắn không tệ.

Xem ra vai diễn nhân vật online, nếu không tên bảo vệ với khuôn mặt sầu khổ, khi nhìn bệnh nhân không có lấy chút kiên nhẫn nào trước đó, căn bản không thể nói những lời như vậy với bọn họ.
Nhiệt độ trong phòng rất thích hợp, Thẩm Thanh Thu mặc bộ đồng phục bệnh nhân cũng không thấy lạnh.

Khi cô ấy di chuyển quanh bàn, phát hiện cửa chính đã đóng lại, cửa sổ cũng đóng chặt.
Cửa sổ đều được lắp kính, khi Thẩm Thanh Thu nhìn sang, phát hiện trên cửa kính hiện lên một mảng trắng xóa, bị hơi nước làm mờ triệt để, căn bản không nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Tình cảnh này chỉ xuất hiện trong hai mùa, hoặc là mùa đông hoặc là mùa hè.

Mà tình hình lúc này, Thẩm Thanh Thu đưa tay cầm ly nước lên, vô cùng nhàm chán lắc lư, lên tiếng: "Cũng không biết bao giờ chủ nhân mới tới, nếu không trò chơi này không cách nào tiến hành.

Không phải lát nữa còn phải bỏ phiếu sao?"
Trong lúc nói chuyện Thẩm Thanh Thu đưa tay xoa mấy cái lên cửa kính, dường như muốn nhìn ra bên ngoài, nhưng ngón tay lạnh lẽo, hơi nước trắng xóa kia không tản đi vì hơi nước này là ở bên ngoài.
Điều này khiến đầu ngón tay Thẩm Thanh Thu không cách nào khống chế run lên đôi cái, ánh mắt lướt qua năm người, đột nhiên cô ấy ngậm miệng không nói gì khác, ánh mắt những người khác đều chuyển hướng về phía cô ấy.
Đặc biệt là số 036 vẫn không lên tiếng, ánh mắt anh ta không chút kiêng dè nhìn lên người Thẩm Thanh Thu, thong thả nói: "Tư duy của số 2 rất linh hoạt, nếu nhớ không nhầm võ nghệ cũng không tệ, gan rất lớn, có lẽ là có phát hiện khác, không bằng chia sẻ cho chúng tôi, giúp chúng tôi giải thích nghi hoặc."
Số 017 phát ra một tiếng hừ qua mũi, "Anh có ý gì? 036, đừng tưởng đây là trò chơi giết người bí ẩn thì tôi không dám giết anh, nếu còn ăn nói mập mờ nữa, tôi sẽ xử lí anh luôn bây giờ."
Lời của số 017 không còn nghi ngờ đã xác thực thân phận của năm bệnh nhân và một bảo vệ trước mặt, điều này khiến ánh mắt Thẩm Thanh Thu vô thức tối lại, lo lắng trên khuôn mặt có chút không đè nổi, cô ấy nghĩ sai rồi sao?
Lời của 036 ban nãy khiến Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm, anh ta nói võ nghệ của bản thân tốt.

Nhưng những lời của số 017 không nghi ngờ gì đã phá vỡ ảo tưởng tươi đẹp của Thẩm Thanh Thu.

Cô ấy và số 017 đã từng đánh nhau, mà số 036 từng có mặt ở hiện trường, cho nên những lời này vô cùng bình thường, lẽ nào thực sự là bản thân nghĩ nhiều rồi sao?
Thẩm Thanh Thu tiếp tục đi vòng quanh bàn một vòng, trong năm người này, số 036 lặng lẽ, nho nhã ôn hòa.

Ánh mắt như thể không chú ý tới bất kì điều gì, giống như chìm đắm trong thế giới của bản thân, nhưng đôi mắt lại như có như không liếc về phía Thẩm Thanh Thu.
Ngoài ra còn có một hiện tượng rất thú vị, số 002 cũng chính là số 5 trong trò chơi giết người bí ẩn, cô gái cao kều này có chút sợ Thẩm Thanh Thu, điều này không thể hiện trên mặt cô ta, nhưng Thẩm Thanh Thu phát hiện chỉ cần bản thân tới gần cô ta, cơ thể số 002 sẽ co chặt, hô hấp nhịp tim đều hỗn loạn.

Tại sao lại sợ bản thân? Là vì nguyên nhân kịch bản, hay là vì nguyên nhân khác?

"Các vị đã vất vả tới đây, hay là ngồi xuống uống ngụm nước, nghỉ ngơi trước đã.

Nếu muốn chơi tiếp thì đợi chủ nhân tới đi."
Số 002 nhìn số 036, từ sau khi vào đây biểu cảm phức tạp của số 002 luôn không quá bình tĩnh.

Cho dù ngồi ở đó nghe người khác nói chuyện, cô ta cũng không khống chế được quan sát xung quanh.

Đặc biệt là khi hệ thống giới thiệu kịch bản trò chơi giết người bí ẩn, khi nhắc tới người chết được phát hiện chết thảm trong nhà tắm phòng ngủ phụ trên tầng hai, tay cô ta luôn vô thức nắm lấy tay vịn ghế.
Đợi tới khi số 036 nói xong, số 002 gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn về phía số 036 hỏi: "Số 1, đây là lần đầu tiên anh tới dinh thự Hân Duyệt làm khách à? Anh có thấy nơi nào quen thuộc không, một dinh thự lớn như vậy lại rất sáng sủa sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, khó tin đúng không?"
Số 036 nhìn số 002 gật đầu, "Trong manh mối không nhắc tôi từng tới đây mấy lần sao, nếu có thể tới đây làm khách, có lẽ không phải lần đầu gặp nhau, có thể từng tới rồi.

Nhưng xem ra số 5 có lẽ rất quen thuộc, vừa vào cô liền sửng sốt với bố cục nơi này."
Nói xong số 036 cầm ly nước lên chuẩn bị uống một ngụm.

Nhưng Thẩm Thanh Thu lại ngăn cản anh ta, "Số 1, chủ nhân còn chưa tới, anh đã động vào ly, liệu có phải không được lịch sự lắm không?"
Số 036 phì cười một tiếng, "Có bạn từ phương xa tới, vui còn không kịp, không tới nỗi đến ly nước cũng không thể uống chứ.

Đặc biệt dặn quản gia rót nước, vậy chẳng phải là rót cho chúng ta uống sao"
"Huống hồ, số 2, cô đã động vào ly nước từ trước rồi." Ngón tay số 036 chỉ vào cốc nước của Thẩm Thanh Thu.
"Tôi là bạn cũ của giám đốc Từ, chút thất lễ này cũng không quá đáng.

Hơn nữa nếu đã động rồi, vậy thì để tôi khởi đầu." Nói xong Thẩm Thanh Thu giơ ly nước uống một ngụm.
Số 036 vô thức giơ tay, sau đó chuyển hướng chỉnh trang trang phục của bản thân, giống như không để tâm, nhưng đôi môi lại mím chặt.
Thẩm Thanh Thu cẩn thận nếm thử nước, là nước đun sôi để nguội, không có gì khác thường.
"Nước rất sạch, tiếc là tôi thích uống nước nóng."
Số 036 giơ ly lên, "Đã là bạn cũ, uống ly nước không tính là thất lễ." Nói xong anh ta cũng uống một ngụm.
Tên bảo vệ nắm lấy cốc, động tác cũng không nhanh không chậm, nhưng uống liên tiếp hai ngụm mới buông ra.
Khóe môi Thẩm Thanh Thu khẽ cong lên, cô ấy đã hiểu.

Cảm ơn trời đất, mọi người vẫn ổn.

Bình Luận (0)
Comment