Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 132

"Một con quỷ, không biết làm sao làm được giấy tờ tùy thân này, mà trà trộn trong đám người, tất nhiên là có tâm ác, Tú Nhi, cháu thật sự, chắc chắn là không phải hắn sao?"

Ông La nhặt thứ rơi từ trên người con quỷ, nhìn ảnh trên giấy chứng minh có khác với bên ngoài một chút, nhưng vẫn là dung mạo cực kỳ đẹp, ông âm thầm lắc đầu, quỷ hại người!

"Không phải anh ấy!"

La Tú Nhi đáp chắc như đinh đóng cột, ngón tay dài lướt qua ảnh chụp nam trên giấy chứng minh, rồi từ từ, di chuyển đầu ngón tay đến cái tên phía trên: "Ngay cả tên cũng nghe rất hay."

Trên mặt cô ta không khỏi thẹn thùng.

"... Sau này cháu đừng hối hận."

Ông La nhìn ửng đỏ trên mặt cháu gái nhà mình, cảm thấy tim gan phổi đau nhói.

"Cháu tuyệt đối sẽ không hối hận, cháu là thích anh ấy, cháu muốn anh ấy, lần đầu nhìn thấy anh ấy, cháu liền thích rồi, ông nội, nếu ông không giúp cháu, cháu sẽ dứt khoát biến thành quỷ để thành đôi với anh ấy."

La Tú Nhi nói thế làm ông La tức giận đến mức suýt nữa cho cô ta một bạt tay, chỉ là, ông ta chỉ còn một đứa cháu gái cưng này, dẫu sao con quỷ kia cũng không thể tồn tại lâu dài, dù con quỷ đó có hơi khác thường, chỉ cần có Nhiếp Hồn Linh trong tay, cộng thêm vài tầng phòng hộ, thì hắn sẽ không thể làm tổn thương Tú Nhi.


Lục lạc vẫn vang, trong tiếng vang còn kèm tên một người con gái làm cô ta căm ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Cháu muốn thay thế người phụ nữ đó, cháu muốn thay thế Vi Vi, ông nội, ông nhất định phải giúp cháu!"

- -

Tô Diêu ngáp dài, bị tiếng gõ cửa chấn động trời đánh thức, quay đầu thấy Diệp Vi Vi vẫn ngủ say, nghĩ đến tối qua Diệp Vi Vi trằn trọc, khó khăn lắm mới ngủ, cô ấy không dám trì hoãn, không thèm mang giày đã để chân trần đi mở cửa, cô ấy nhíu mày, liếc mắt thấy bản mặt lạnh của An Nhiên.

"Anh gõ cửa lớn vậy, có để người khác ngủ không hả?"

Tô Diêu nhỏ giọng mắng.

An Nhiên cảm giác xương cốt mình lạnh do tối qua ngủ dưới lầu lại càng lạnh hơn qua lời nói của Tô Diêu, vốn dĩ muốn ôn tồn vài câu thể hiện mình biết quan tâm người để vượt qua Diệp Vi Vi, gây ấn tượng trong lòng Tô Diêu, nhưng hiện tại thì miễn đi.

"Ngủ cái gì mà ngủ? Cô không thấy mặt trời bên ngoài soi tới mông rồi à, cô đừng quên, tôi giúp cô việc đó rồi, bây giờ cô nên thực hiện hứa hẹn đi."

Tô Diêu lúc trước đã hứa sẽ nghe lời An Nhiên trong vài ngày, vốn dĩ nghĩ An Nhiên đã quên, nhưng chắc chỉ có mình mình nghĩ viển vông.

Tô Diêu đen mặt: "Muốn tôi làm gì?"

Nếu cô ấy đã hứa rồi, An Nhiên sẽ nói ra, không thể vì thể diện mà công cốc được.

Diệp Vi Vi dụi dụi mắt, ngoài phòng có tiếng bát đũa khua nhau, nghe như vậy cô liền cảm giác đói bụng, rõ ràng tối hôm húp rất nhiều cháo mà, cô nhìn nhìn cái bụng của mình, cảm thấy gần đây mình thèm ăn nhiều, đặc biệt nhiều đó.

Thôi kệ vậy, trời đất bao la, ăn cơm nhiều có sao đâu, nhất định phải ăn một bữa sáng thật no nê, trong đầu Diệp Vi Vi hiện lên suy nghĩ này, thế là liền nhảy xuống giường, kéo lê đôi dép lê đi ra ngoài.

Cô vừa ngước mắt lên đúng lúc thấy An Nhiên gắp thứ gì đó đưa lên bên miệng Tô Diêu, nhìn thấy cảnh ân ân ái ái, cô cảm giác trong lòng mình hụt hẫng, ngay cả Tô Diêu cũng đã tìm được bạn trai để cùng nhau ăn cơm, tình chàng ý thiếp như vậy, mà điều kiện của cô cũng không kém, sao đến bây giờ vẫn chưa tìm được bạn trai để hẹn hò nhỉ.

Diệp Vi Vi gãi gãi đầu, quên mất cảnh trong mơ đêm qua, hoặc là nói, cô mất mát vì chờ rất lâu nhưng người kia không tới, thế là cô đã lựa chọn, đè nén cảm giác không cam lòng, muốn thoát khỏi hiệu quả của quả vong ưu.


Tô Diêu nhìn miếng đậu phụ thối, chỉ muốn cười vào mặt An Nhiên hai tiếng ha ha, sắc mặt cô ấy đã méo mó nhưng trong mắt An Nhiên chỉ có ý cười ngạo nghễ. Tôi cười ngạo nghễ đấy thì sao nào, đừng quên, cô đã hứa nghe lời tôi trong vòng bảy ngày!

Tôi Diêu chịu đựng cảm giác muốn nôn, cười méo miệng, nuốt miếng đậu phụ thối đó xuống.

"Tô Diêu, cậu không phải không thích ăn đậu phụ thối sao?"

Diệp Vi Vi ngạc nhiên.

"Gần đây tớ thay đổi khẩu vị rồi."

Tô Diêu híp mắt, vẫn muốn nôn.

"Mau ngồi xuống cùng nhau ăn đi, này, đây là sữa đậu nành và bánh quẩy tớ chừa cho cậu đó."

Vẫn còn nóng hổi, xốc cái bát lên, hơi nóng bốc lên, Diệp Vi Vi thấy ấm lòng lắm.

"Diêu Diêu, nhanh nè, mau ăn một miếng, a!"

Nhìn Tô Diêu với Diệp Vi Vi nói chuyện, hành động Tô Diêu chăm sóc Diệp Vi Vi, An Nhiên cảm thấy khó chịu, mẹ nó chứ, Diệp Vi Vi này đúng là âm hồn không tan, rốt cuộc đến khi nào mới cút đi chứ! An Nhiên quên mất mình đang ở trong nhà Diệp Vi Vi, mà cái tên này lòng dạ hẹp hòi lắm, liền dứt khoát gắp lên một khối đậu phụ thối lớn đưa tới bên môi Tô Diêu.


Diêu, Diêu Diêu hả, phát triển đến mức đó rồi à?

Diệp Vi Vi trợn mắt há hốc mồm.

Tô Diêu cảm giác muốn nôn ra, làm sao bây giờ, nhưng so với đậu phụ thối, thì cái tên An Nhiên này mới làm cô ấy khó chịu hơn.

Bữa sáng này cũng coi như là hài hòa, đương nhiên, chỉ là cảm nhận của Diệp Vi Vi mà thôi, còn An Nhiên với Tô Diêu vẫn đang dậy sóng ngầm, người ngoài đâu hiểu được.

"Vi Vi, cậu nhất định phải nhớ kỹ, gặp chuyện gì cũng phải gọi điện thoại cho tớ, biết không?"

Tô Diêu sắp đi, lại không yên tâm, nắm chặt tay Diệp Vi Vi, dặn dò đôi câu, Diệp Vi Vi không chê phiền cũng đáp ứng.

"Được rồi."

Tô Diêu đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Này, tớ cho cậu lá bùa hộ mệnh này, tớ mới thỉnh được đó, hiệu quả rất tốt."

An Nhiên trừng mắt nhìn tấm bùa hộ mệnh mình vất vả làm ra cho Tô Diêu, hiện tại bị Tô Diêu tặng cho Diệp Vi Vi, anh ta cảm giác chỗ ngực mình đau quằn quại.

Bình Luận (0)
Comment