Anh bây giờ như một đồi núi Phú Sĩ đang phun trào lửa dữ dội, người con gái này rõ là lá gan càng ngày càng lớn rồi, ngang nhiên đi ăn với thằng con trai khác không nghĩ tới hậu quả nếu anh biết được.
Giỏi! Dám coi anh là không khí.
Thay đồ xong xuôi anh nhanh chóng bước ra xe, đoạn đường đi vội vội vàng vàng.
Thấy anh vừa bước xuống lặp tức mọi người trong căn biệt thự này cung kính cuối chào.
Một ông trùm tài phiệt ngang nhiên đứng giữa hắc bạch lưỡng đạo mà hô mưa gọi gió khiến người người nể phục, ai mà chưa từng nghe đến ba chữ ” Lâm Hoàng Thiên ” mà không run người.
– Cậu hai!- Tử Vương đưa chìa khoá xe sẵn tiện mở luôn cửa xe cho anh.
Tử Vương theo anh bao lâu thì cũng đủ hiểu tính khí của anh, hiện giờ thì ông chủ chắc đang ở tình trạng hủ dấm chua lè rồi.
– Các người khỏi cần đi theo tôi lo mà quay về tập đoàn xử lý toàn bộ công việc trong một tháng.- Câu nói này thốt ra đã khiến mọi người chết sững.
Công việc của tập đoàn thì quá nhiều như lịch sử vậy nếu mà làm trong một ngày thì họ còn khác gì là người máy chứ, ông chủ thật không công bằng giận phu nhân lại đem đổ lên đầu nhân viên.
Nhưng họ phải làm sao khi lệnh đã truyền không chấp hành thì họ có khác gì tự mua quan hòm cho mình chứ?!
Anh không quan tâm là họ có đồng ý hay phản đối vì từ trước đến nay người khiến anh bận tâm và lo lắng yêu thương nhất là cô vợ nhỏ của mình còn người ngoài chỉ là không khí vụt qua mắt anh thôi.
Anh quăng chiếc xe trêи con đường xa lộ với tốc độ ánh sáng, chiếc xe thể thao hung mãn đắt tiền màu trắng xen đỏ đủ để người khác biết được gia thế của người lái xe ấy.
Một chiếc xe trêи thế giới chỉ có hai chiếc với giá tiền khủng thì có ai dám mua nổi chứ?
Chỉ khoảng chừng tầm 15 anh đã tới quán ăn mà cô gái hư hỏng này đang ngồi ăn cười đùa với người đàn ông kia, bàn tay buông lỏng phút chốc lại biến thành nắm đấm nổi đầy gân xanh.
Không nghĩ ngợi gì nhìu anh lặp tức mở cửa bước xuống xe.
Cô nói chuyện rất vui vẻ với Alan nên nào để ý rằng ông xã thân yêu của mình đang đen mặt tiến gần đến mình.
– Hoàng Nhật Hạ!- Tiếng rống to từ phía xa đã làm cho thân thể của cô không rét mà run cầm cập rồi.
Tuy ở khoảng cách khá xa nhưng cô vẫn cảm nhận được là giọng nói sặc mùi dấm chua cùng với tức giận.
Chẳng lẽ cô đã chọc giận con sư tử nhà mình rồi sao? ( chị ơi lửa lớn tới rồi mà vẫn còn ngây thơ vậy ạ?)
– Anh Thiên!- Người đàn ông mặc tây phục đen đang bước tới gần bàn ăn của cô rồi không nhanh chóng sử dụng chiêu nũng nịu thì chết chắc.
Lửa giận trong lòng nằm ở mức tăng cao thì cho dù bây giờ cô nũng nịu gọi tên anh thì có ích lợi gì chứ, quả thật anh chàng nhà ta đã biến thành ” hoạn thư ” trong chuyện Thuý Kiều rồi.
Anh đi tới đã gặp lại Alan thì khá bất ngờ vì lâu nay cậu ta chưa từng xuất hiện nữa nay lại bỗng xuất hiện.
Có lẽ bây giờ cậu ta cũng còn làm việc tại cảnh sát.
– Nhật Hạ, em tặng cho anh món quà lớn thật đấy, có phải là muốn khai chiến 300 hiệp trêи giường không hả bà xã?- Anh nói nhỏ trong tai cô, mặc dù lời nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có phần cảnh cáo đấy.
– Hoàng Thiên, lâu rồi không gặp!- Alan vẫn vui vẻ bắt chuyện với anh vì mối ân oán năm xưa giữa hai bên đã chấm hết từ khi bùng nổ sự việc quá lớn.
Còn về vụ việc anh giết 18 mạng người ở Hoàng gia thì việc đó được luật pháp cho qua một cách dễ dàng không phải vì quyền lực của anh mà họ cho qua mà là luật nhân quả giết người phải đền mạng.
– Lâu rồi không gặp cậu! – Anh ôm eo cô rất chặt mà thản nhiên ngồi xuống.
– Cậu khoẻ không?- Alan
– Khoẻ, cậu cũng vậy chứ?- Anh vui vẻ hỏi ngược lại, tay vẫn giữ chặt trêи eo nhỏ của cô mặc cho sự vũng vẫy không chịu yên ổn vợ nhỏ.
– Tớ rất khoẻ! Mà hôm nay tớ có việc bận ở cảnh sát rồi nên mình đi trước nhé! Có dịp gặp lại.- Alan biết bây giờ mình mà ở đây thì cũng trở thành người thứ ba của hai vợ chồng này thôi nên đành lui trước.
– Uh, tạm biệt cậu!- Anh giơ tay lên bắt với Alan rồi lịch sự chào tạm biệt Alan.
– Tạm biệt anh, Alan!- Cô cũng không thể nào đứng lên khi bị gọng kiềm ở tay anh bao lấy nên phải ngồi chào thôi.
– Uh, anh đi trước.- Alan nói rồi xong đứng dậy đi một mạch ra chiếc xe để bên đường mà phóng đi.
Anh không nói lời nào lôi kéo cô ra xe, lần này anh phải dạy cô vợ nhỏ hư hỏng này một bài học nếu không sau này anh chắc không còn chỗ đứng trong mắt cô.
Cô biết bây giờ mà cố vùng vẫy thì càng làm anh tức giận hơn thôi vì hôm nay cô đã chơi quá tay rồi.
Chỉ vừa mới ngồi trêи xe anh đã nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt cô mà đặt môi mình lên nơi anh đào ửng hồng.
Anh bị cô chơi rồi được tặng thêm một món quà kinh ngạc nếu không phải la Alan mà là người khác thì anh dám đảm bảo rằng họ không bao giờ sống yên ổn.
Nụ hôn mãnh liệt và điên cuồng kèm theo sự trừng phạt của anh dành cho cô khiến cho cô không chống đỡ nổi nữa, hơi thở bị anh nuốt hết vào trong bụng rồi.
– Nhật Hạ, em rõ là muốn khai chiến với anh mà! Hiện tại bây giờ anh hận không thể lặp tức ăn em vào bụng đấy.- Anh buông môi đỏ mọng của cô ra rồi sờ tay lên nơi đó
– Ông xã, em thật sự không muốn khai chiến 300 hiệp trêи giường với anh đâu! Tha cho em nhé?!- Cô nũng nịu nói.
300 hiệp trêи giường này cô không muốn chịu trân đâu, chơi sao anh là một người con trai dồi dào tinh lực điều này khiến cô rất mệt mỏi và muộn phiền.
– Bây giơ cầu xin anh có phải quá muộn màng không?- Muốn giở trò này với anh đừng có hòng.
Bị cô hành hạ như vậy mà kêu anh nhân từ bỏ qua thì khác nào anh là hoàng thượng chứ? Không thể nào anh phải đòi lại công bằng cho mình.
– Anh là kẻ háo sắc mà! Em không chịu hành phạt này.
Nếu như vậy anh được lợi em thì lỗ rồi.- Mềm cũng không chịu thì cô cứng cho anh xem.
– Anh sẽ xem lời nói này là lời khen của em dành cho anh.
Em chơi anh khiến anh có miếng mỡ mà không được ăn thì bây giờ anh phải đòi lại công bằng thôi.
Chắc chắn ba trăm hiệp này anh phải tặng cho em.- Anh nở một nụ cười gian tà nhìn cô.
Cô nghẹt lời không nói được gì nữa, chiếc xe bắt đầu phóng như con thú săn mồi trêи con đường rộng lớn này.
Đối với cô thì tốc độ này thì ăn thua gì chứ vì cô là nữ hoàng tốc độ đấy.
( biết rồi khoe hoài)
———— Tâm sự ——-
Chap sau có cảnh H nhé các bạn, rất mong các bạn ủng hộ và comment, like cho mình nhé!.