Khi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.
Ban đầu, tôi định sẽ ở bên anh thêm một đêm cuối cùng, nói với anh những lời từ biệt. Nhưng khi đến nhà tang lễ, tôi lại thay đổi ý định. Tôi hỏi một nhân viên ở đó rằng liệu có thể hỏa táng anh ngay lập tức được không.
Nhân viên nhà tang lễ vừa xoa xoa túi đựng bao lì xì năm trăm tệ, vừa lộ vẻ mặt khó xử: "Bên chúng tôi hỏa táng bắt đầu từ năm giờ rưỡi sáng, bây giờ mới hơn ba giờ sáng."
"Cho chồng tôi hỏa táng đầu tiên trong ngày hôm nay đi, tôi thêm một vạn tệ!", tôi cầu xin với vẻ mặt tha thiết. Nói rồi tôi lấy ra hết giấy đăng ký kết hôn, chứng minh thư, sổ hộ khẩu của tôi và Kỷ Hoài Kha, cùng với giấy chứng tử của anh ta và tất cả các giấy tờ khác.
Người nhân viên xem giấy tờ, rồi lại nhìn vẻ mặt chân thành của tôi, lập tức gật đầu: "Chị chờ chút, tôi gọi điện cho ông Trương ngay!"
Rạng sáng năm giờ rưỡi. Bãi đậu xe của nhà tang lễ đã có hơn chục chiếc xe buýt và xe tang, trong không khí tĩnh mịch thoang thoảng tiếng khóc than ai oán.
Tôi vỗ vỗ hộp tro cốt trong lòng: "Anh yêu, anh xem hiệu suất làm việc của em này, những người này mới đến, em đã hỏa táng anh xong rồi đấy."
Chiếc hộp im lìm không đáp. Bỗng nhiên tôi cảm thấy buồn, nước mắt chực trào ra. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng le lói đang dần xuyên qua bóng tối, từng chút một đẩy lùi màn đêm.
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống hộp tro cốt: "Kỷ Hoài Kha, ngày mới của em lại bắt đầu, còn anh sẽ mãi mãi nằm trong chiếc hộp nhỏ bé này."
2
Bố mẹ chồng tôi sau khi biết tin con trai mình qua đời thì đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, khóc lóc thảm thiết. Khi biết rằng tôi đã cho hỏa táng anh ngay trong đêm, một người ngất lịm, người còn lại thì lao đến tát tôi hai cái.
Tôi bị đánh choáng váng, đầu óc quay cuồng, phải mất một lúc mới hoàn hồn. Tôi lập tức báo cảnh sát. Bố mẹ chồng tôi cũng gọi cảnh sát.
Tôi báo cáo rằng bố chồng tôi đã cố ý gây thương tích, sau khi bị ông ta tát, tai tôi ù đi, không nghe rõ người khác nói chuyện. Còn bố mẹ chồng tôi thì tố cáo tôi tự ý hỏa táng con trai họ mà không được sự đồng ý, khiến họ không thể nhìn mặt con trai lần cuối.
Nửa tiếng sau, hai nhóm cảnh sát lần lượt đến. Cảnh sát tiếp nhận báo án của tôi yêu cầu tôi đi khám thương, nếu cấu thành tội gây thương tích sẽ truy cứu trách nhiệm của người đánh. Còn cảnh sát bên bố mẹ chồng tôi thì giải thích rằng vợ có toàn quyền xử lý việc hỏa táng và các vấn đề tang lễ của chồng, không cần sự đồng ý của cha mẹ.
Tóm lại: Hành động của tôi là không có đạo đức, nhưng hợp pháp.