Người Chồng Bạc Mệnh Của Tôi

Chương 12

Nhưng theo như tôi biết, ngoại trừ căn nhà không phải là tài sản âm, thì tất cả những thứ khác đều là nợ, ngay cả chiếc A8 anh ta đã lái ba năm nay cũng được đem đi thế chấp vay tiền.

Đàn ông khi đã nhẫn tâm, thật sự rất đáng sợ. Ngay trong ngày hoàn tất thỏa thuận ly hôn, chúng tôi đến thẳng Cục Dân chính đăng ký.

Khoảnh khắc nhận được giấy biên nhận, hốc mắt Kỷ Hoài Kha bỗng đỏ hoe, anh ta nhìn tôi thật lâu, cuối cùng áy náy nói một câu: "Khương Nhiễm, anh xin lỗi!"

Nước mắt cá sấu! Tôi hận không thể nhổ vào mặt anh ta.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, tôi liếc nhìn, thấy tên hiển thị là "Mộng Nhu".

Kỷ Hoài Kha tắt điện thoại, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, bảo tôi đợi anh ta một lát. Tôi giả vờ như không biết gì, tìm một chiếc ghế ở đại sảnh ngồi xuống.

Tôi nhắn tin cho anh họ: "Anh, rốt cuộc khi nào anh về nước? Em sợ không đợi được nữa."

Anh họ trả lời: "Dự án anh đang làm xong là có hai mươi ngày nghỉ, em đợi anh thêm nhiều nhất ba tuần nữa."

Tôi sốt ruột: "Em thì đợi được, nhưng mấy thỏi vàng kia thì không đợi được, anh nhanh lên, đến lúc đó lấy được ra, em chia cho anh một nửa!"

Giọng nói của anh họ lập tức vang lên trong điện thoại: "Tiểu Nhiễm, em nhất định phải đợi anh, nhanh nhất hai tuần, không, nhanh nhất mười ngày là xong, anh sẽ về nước ngay, vụ này em không được tìm người khác đấy."

Anh họ tốt nghiệp khoa Khoa học máy tính của một trường đại học quốc tế nổi tiếng, nhờ anh ấy đến giúp tôi mở két sắt của Kỷ Hoài Kha đúng là đại tài tiểu dụng.

Nhưng nhất thời tôi không tìm được ai khác đáng tin cậy hơn. Thực ra số tài sản Kỷ Hoài Kha giấu diếm này vốn là tài sản chung của vợ chồng, cho dù tôi công khai lấy lại cũng chẳng có gì là sai.

Nhưng anh ta không phải thích lén lút chơi trò kích thích sao?

Tôi phải phối hợp với anh ta. Chờ đến lúc hắn ta phát hiện két sắt đã bị tôi vét sạch, chắc chắn vẻ mặt sẽ rất thú vị.

15

Có lẽ mấy thang thuốc Bắc tôi nấu rất bổ nên sức khỏe của Kỷ Hoài Kha ngày càng tốt lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn không ít.

Thực ra trong thuốc tôi có bỏ thêm thuốc giảm đau bác sĩ kê cho anh ta, cũng giúp anh ta đỡ đau hơn.

Chính điều này đã tạo cho anh ta một ảo giác, khiến anh ta nghĩ mình sẽ may mắn như ba năm trước, biết đâu lại sống thêm được ba năm nữa.

Dạo này anh ta cũng ra ngoài nhiều hơn.

Thứ nhất, kế toán tôi thuê ngày nào cũng đến kiểm tra sổ sách, anh ta không thể không đến công ty giám sát.

Thứ hai, anh ta còn phải dành thời gian bồi thường mẹ con Tần Mộng Nhu, khi thì đưa họ đến thành phố lân cận mua sắm, khi thì đưa họ đi chơi công viên giải trí.

Thậm chí có lần, nhân lúc con bé đi học, anh ta còn tranh thủ ở bên Tần Mộng Nhu để "tạo em bé".

Có khi ở phòng khách, có khi trong xe, có khi lại ở ngoài trời.

Tôi không khỏi tặc lưỡi. Thân thể đã như vậy rồi, bản thân cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vậy mà vẫn không quên cố gắng để lại đời sau.
Bình Luận (0)
Comment