Cô ta liên tục dùng những lời lẽ cay độc nhất nguyền rủa tôi sau lưng. Tôi không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cứ thế đi thẳng về phía xe. Nếu như nói, báo ứng cho việc tôi mù quáng yêu nhầm người là không thể có con, Vậy thì, báo ứng của các người chính là tôi!
Sau này, tôi mong cô ta sẽ sống như một con giòi bẩn thỉu, mãi mãi bò trườn trong bóng tối, dù sao loại người như cô ta cũng chẳng dám ló mặt ra ánh sáng.
Sau khi tôi lên xe, tài xế khởi động máy, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng xe cộ tấp nập dần lùi về phía sau, rồi biến mất. Tôi biết, mười bốn năm yêu hận tình thù, đến đây là kết thúc.
Ngoại truyện: Kỷ Hoài Kha
1
Yêu Khương Nhiễm là một sự tình cờ. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào mùa đông năm nhất đại học.
Một trận tuyết lớn vừa trút xuống khuôn viên trường, đẹp như một giấc mơ. Khi tôi đến câu lạc bộ, tôi thấy Khương Nhiễm mặc chiếc áo phao màu hồng phấn đang cố gắng bê một chồng tài liệu tuyên truyền dày cộp của câu lạc bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo ửng hồng vì gắng sức, trên sống mũi lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Nhìn thấy tôi, cô ấy cười ngại ngùng, hàm răng trắng bóng: "Bạn học này, bạn có thể giúp mình mang một phần đến phòng sinh hoạt được không? Nó hơi nặng..."
Làm sao để miêu tả nụ cười của cô ấy đây... Nó giống như một cây hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông vậy.
Tôi không nên rung động.
Tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy tên là Tần Mộng Nhu, tuy rằng hai đứa không học cùng trường đại học. Nhưng vào cái đêm sau khi thi đại học xong, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả, vượt qua ranh giới cuối cùng của tình yêu.
Tôi không thể phụ lòng cô gái ấy, người mà trong mắt và trong tim chỉ có mình tôi. Thế nhưng, tôi vẫn rất muốn làm quen với cô gái trước mặt này. Tôi nhận lấy phần lớn số tài liệu từ tay cô ấy.
"Chào cậu, tôi tên là Kỷ Hoài Kha."
Cô ấy mỉm cười cảm ơn tôi, dịu dàng đáp: "Chào bạn học Kỷ, tôi tên là Khương Nhiễm."
2
Tôi đã phải lòng Khương Nhiễm. Thật lòng thích cô ấy.
Tôi tự nhủ: "Dù sao trường của Mộng Nhu cũng cách đây gần nghìn cây số, cho dù tôi và Khương Nhiễm có đến với nhau thì cô ấy cũng chẳng thể biết được."
Nhưng tôi vẫn do dự, suy cho cùng thì Tần Mộng Nhu là mối tình đầu của tôi.
Tôi nhất thời khó lòng dứt bỏ. Đúng lúc này, Tần Mộng Nhu bất ngờ nhắn tin chia tay tôi.
Cô ấy nói rằng, cô ấy đã phải lòng một anh khóa trên ở trường, họ đã chính thức yêu nhau vào dịp Giáng sinh, cô ấy không muốn lừa dối tôi, cũng không muốn có lỗi với anh khóa trên khi "bắt cá hai tay".
Thực ra, việc Tần Mộng Nhu chủ động đề nghị chia tay khiến tôi thấy nhẹ nhõm, như vậy tôi sẽ bớt áy náy hơn.
Nhưng lòng tự trọng của một thằng đàn ông vẫn khiến tôi không thể vượt qua được nỗi đau này, đến nỗi sau khi tôi kết hôn, khi cô ấy đến tìm tôi "ôn lại chuyện xưa", tôi đã không kìm lòng được mà ngã vào vòng tay cô ấy.
Tôi theo đuổi Khương Nhiễm ròng rã một năm trời, từ mùa đông năm nhất đến mùa đông năm hai.