Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 233

Chương 233:

Cả đêm không về nhà lại còn bị chụp ảnh đang ở chung với Cố Hàm Yên, đến trưa mới gọi điện tới.

Cho nên bây giờ anh đến rồi lại vội vã rời đi là vì sao?

Diệp Du Nhiên mang một bụng tức giận về văn phòng, An Hạ thấy sắc mặt cô không đúng lắm cũng không hỏi nhiều.

Về vị trí của mình, trong đầu An Hạ đột nhiên chợt lóe, nghĩ đến cái gì.

Lấy điện thoại ra tra tin tức về Cố Hàm Yên khi nãy, trong đầu nhớ lại dáng vẻ chiếc Bentley của Mộ Tấn Dương.

Lại nhìn kỹ góc nghiêng khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, càng nhìn càng thấy rất giống.

Cô ấy không dám tin mấp máy miệng, lẩm bẩm: “Không phải chứ, boss Mộ ngoại tình? Đối tượng lại còn là nữ thần Yên của mình?”

Chẳng trách khi nãy ở nhà hàng ăn, sau khi Diệp Du Nhiên nhìn thấy tin tức này sắc mặt lại không thích hợp, hóa ra là vậy.

Về đến phòng làm việc, Diệp Du Nhiên lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị chỉ có ba cuộc gọi nhỡ.

Diệp Du Nhiên đặt điện thoại xuống, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, quả nhiên là người đàn ông ổn trọng lại kiềm chế, một đêm không về nhà, bị truyền tin xấu với nữ minh tinh mà cũng chỉ gọi cho cô ba cuộc điện thoại.

Cả buổi chiều, Diệp Du Nhiên đều có chút không yên lòng.

Khi tan làm, cô theo thói quen lái xe về vịnh Vân Thượng, đi được nửa đường cô một đột ngột dừng lại.

Đỗ xe ven đường suy nghĩ một lát, quay xe về chung cư nhỏ trước đây.

May là đồ trong chung cư cô không cầm đi hết, bây giờ quay về dọn dẹp đơn giản một chút là có thể ở được.

Tạm thời cô không muốn gặp Mộ Tấn Dương, cô sợ mình không nhịn được lại cãi nhau ồn ào với anh.

Kiểu người như Mộ Tấn Dương sẽ không chịu điều này mà cô cũng rất không thích bản thân cãi nhau ồn ào.

Kết quả, cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến, khi đang mở cửa chung cư lại thấy Mộ Tấn Dương.

Khi cô mở cửa vào cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng, vào nhà thay giày, đi tới phòng khách mới quay phắt đầu lại, nhìn thấy lão thần linh Mộ Tấn Dương đang ngồi ở ghế sofa đơn.

Quần áo trên người anh rất cẩn thận tỉ mỉ, vẻ mặt trầm tĩnh, cũng không biết đã ngồi bao lâu, giọng nói ra có chút khàn giống như thời gian dài không nói gì.

“Về rồi à.”

Ngữ điệu bình thản, không chút gợn sóng phập phồng lên xuống.

“Sao anh lại ở đây?” Diệp Du Nhiên theo bản năng hỏi.

Mộ Tấn Dương nhìn cô, lời ít ý nhiều trả lời: “Đợi em.”

“Ồ, vậy bây giờ đợi được tôi rồi, có thể đi chưa?” Diệp Du Nhiên nói xong lùi về sau một bước, tránh sang một bên, dáng vẻ mời anh về cho.

Biểu cảm trên mặt cô và Mộ Tấn Dương đều bình tĩnh như nhau.

Mộ Tấn Dương nhìn cô thật sâu, sau một lát mới nói, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: “Lại muốn bắt nạt tôi?”

Bắt nạt anh?

Diệp Du Nhiên nghe vậy hơi ngạc nhiên, cô làm sao dám bắt nạt anh, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Nặng lời rồi, tôi nào dám, không đi phải không? Vậy tôi đi.”

Cùng lắm thì cô đến ở khách sạn, có gì to tát đâu!

“Diệp Du Nhiên!”

Bình Luận (0)
Comment