Người Chồng Giàu Có Nhu Nhược Của Tôi

Chương 4

Mãi cho đến cửa biệt thự, nhiệt độ trên mặt tôi còn chưa giảm.

Trình Chính thật là…, quá biết tán tỉnh.

Vốn dĩ đã bình tĩnh rồi, ở trên xe Trình Chính lại kéo tay tôi đeo vào một cái lắc.

Đá quý các màu sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng.

Không có cô gái nào không thích châu báu sáng long lanh, tôi ngó trái ngó phải, thích vô cùng:

“Sao anh lại mua? Không phải đã nói cùng nhau sống nghèo khó tiết kiệm à?”

Trình Chính cười, chớp chớp mắt: “Dùng tiền riêng mua.”

Tôi chọc trán anh: “Được lắm anh Trình, mới vừa kết hôn đã dám giấu tiền riêng.”

Chúng tôi đến khá muộn. Lúc vào cửa, trong phòng đã có không ít người.

Chỉ là mọi người quần là áo lượt ăn uống linh đình, không hề có ý muốn bắt chuyện với chúng tôi.

Từ cố ý khiêu khích đến làm lơ. Đây là sau khi nếm sự lợi hại của tôi thì đổi kịch bản mới à?

Nhưng mà tôi và Trình Chính đều không thèm để ý.

Chúng tôi chỉ lo sống tốt cuộc đời của mình, không cần phải để ý đến những người nâng cao đạp thấp này.

Tôi đẩy Trình Chính đến bàn điểm tâm, lấy cho anh ấy chút đồ ăn.

Trình Chính ngoài ý muốn bị thương thân mình, thường xuyên mệt mỏi tụt huyết áp. Cho nên tôi theo dõi chuyện mỗi ngày anh ấy ăn gì một cách chặt chẽ.

Chúng tôi tình ý miên man như vậy, tất nhiên có người không nhìn được.

Trình Cái bưng chén rượu, lại đây chào hỏi Trình Chính.

Sau khi nhìn chúng tôi vài lượt, anh ta bày ra dáng vẻ anh lớn, nhíu mày nói:

“Sao ăn mặc đơn giản thế? Có phải người bên em biển thủ tiền, cố ý bắt nạt em không?”

“Nếu không đủ tiền thì nói với anh.”

“Chỉ sợ người bên cạnh táy máy tay chân, bắt nạt em chân cẳng bất tiện, thấy nhà họ Trình chúng ta giàu có, động tâm tư.”

Trình Cái đang nói tôi đấy.

Tôi trợn trắng mắt, vừa muốn mở miệng, người đàn ông đi theo bên cạnh Trình Cái đã nói trước:

“Đúng vậy, có câu ngày phòng đêm phòng, cướp nhà khó phòng.”

“Anh Trình, nhà họ Trình giàu kếch xù, phải xử lý cho tốt đấy.”

Tôi cười một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Trình Chính:

“Đây là cháu anh à?”

Trình Chính không rõ nguyên nhân, giương mắt nhìn tôi.

Người đàn ông kia bất mãn: “Con nhóc đến từ nông thôn này, tôi lại không phải họ Trình.”

“Đúng vậy, anh không mang họ Trình thì quản chuyện nhà họ Trình làm gì?

“Duỗi tay đến nhà chúng tôi, tôi còn tưởng rằng anh là đứa cháu ngoài giá thú của Trình Chính đấy.”

Trình Cái cau mày dạy bảo tôi: “Người tới đều là khách của nhà họ Trình, cô đừng có mà ở đây làm nhà họ Trình mất mặt.”

Ánh mắt Trình Chính vừa động, sắc mặt hơi sầm xuống.

“Đúng vậy, sao nhà họ Trình lại cho dạng con gái này vào cửa vậy? Ô uế cạnh cửa nhà họ Trình. Cậu hai bị gãy chân rồi, sao mắt cũng kém theo vậy?”

Tôi cúi người nhìn về phía Trình Chính:

“Tiền riêng của anh có nhiều không?”

Trình Chính gật gật đầu.

Được.

Tôi đứng thẳng người, giơ tay đấm thẳng vào mắt người đàn ông kia.

“Bịch” một tiếng, người đàn ông hét thảm, che mắt lại.

Trình Cái kinh hãi, ngẩng đầu vừa muốn giận dữ mắng tôi: “Cô…”

Tôi nâng tay khác lên, cũng cho anh ta một đấm.

Bữa tiệc lập tức rối loạn.

Tôi đẩy Trình Chính chạy luôn.

Xe lăn của Trình Chính bị tôi đẩy thành đua xe tốc độ, hai chúng tôi nấp sau vườn hoa nhỏ ở biệt thự.

Tôi mệt đến ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt cười của Trình Chính.

“Anh Trình sẽ không trách tôi gây hoạ chứ?”

Trình Chính cười lắc đầu.

“Vậy hiện tại cảm thấy thế nào?”

Anh ấy học giọng điệu của tôi, mở miệng nói: “Phê.”

Xong rồi, anh Trình tao nhã bị tôi dạy hư rồi!

“À đúng rồi, còn có cái này.”

Tôi móc ra hai cái bánh điểm tâm từ trong túi.

Đáng tiếc có một cái đã bị nát vụn.

Trình Chính cực kỳ rộng lượng bẻ một nửa cái của anh ấy cho tôi.

Anh ấy ngồi trên xe lăn, tôi ngồi dưới đất, nấp sau vườn hoa, chia nhau một miếng điểm tâm.

“Anh có cảm thấy hiện tại hai chúng ta cực kỳ giống vợ chồng giàu có bị phá sản không?”

Bình Luận (0)
Comment