Chân tướng máu chó và hoang đường giống tiểu thuyết nhà giàu mà tôi từng đọc.
Khác ở chỗ, nam chính âm u ngủ đông thủ đoạn tàn nhẫn trong tiểu thuyết ở ngay cạnh tôi.
Trình Chính và anh trai tranh đấu gay gắt nhiều năm, Trình Cái cho rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn là mình đã thắng.
Nhưng mà anh ta không biết, đây chỉ là mở đầu bố cục của Trình Chính.
Chuỗi tài chính của nhà họ Trình đứt gãy là Trình Chính làm. Anh ấy mượn việc này tách ra khỏi nhà họ Trình, sau đó bắt đầu điên cuồng đánh trả.
Về phần cái gọi là gãy chân, ban đầu chỉ là gãy bình thường.
“Nói cách khác, hiện tại thân thể anh khỏe mạnh, trong tay còn có tài sản khổng lồ?”
Trình Chính ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, cẩn thận gật đầu, sau đó lại vội vã bổ sung một câu:
“Anh thật sự bị thương ở chân trong sự cố đó, ngày mưa dầm sẽ đau.”
Anh ấy cúi đầu, lộ ra dáng vẻ đáng thương.
“Trước đó em đã đồng ý với anh, cho dù xảy ra việc gì cũng sẽ không đá anh.”
Tôi “ồ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy.
Nhìn vào đôi mắt lo sợ của Trình Chính, tôi nhanh nhẹn đứng dậy thu dọn đồ:
“Má ơi, vậy em sắp được sống những ngày sung sướng rồi!”
“Không đá, không đá! Em phải về ở biệt thự lớn của anh!”
Đùa à? Anh chồng tàn tật vô cùng đáng thương bỗng nhiên biến thành ông trùm tư bản khỏe mạnh có tiền, lúc này ai mà trốn thì người đó là đứa ngốc.
“Vậy còn cho một tháng mười triệu tệ không?”
Trên đường trở về, tôi không xác định hỏi Trình Chính.
Ánh mắt và tâm tình của Trình Chính đều phức tạp:
“Cho em gấp bội.”
Tôi hoan hô một tiếng, ôm chặt anh ấy.
So với Trình Chính dài dòng và rối rắm, tôi vui vẻ tiếp nhận thay đổi thân phận của anh ấy, phấn chấn dọn vào nhà mới của Trình Chính.
Trình Chính xoay người gây nên sóng to gió lớn, mỗi ngày đều có một đám người nơm nớp lo sợ tới cửa xin lỗi cầu xin.
Trong đó không thiếu người từng bị tôi mắng.
Mỗi khi đến lúc này, Trình Chính sẽ đưa ánh mắt về phía tôi.
Tôi không nhìn anh ấy, càng không có thời gian quan tâm.
Tôi vội vàng vuốt v3 cầu thang xoắn ốc hoa lệ bóng loáng lần thứ 180.
Ngày hôm qua Trình Chính vừa sang tên cho tôi biệt thự này.
Nhà đẹp như vậy, sao lại là của tôi đây?
Phê quá.
Giá trị con người của Trình Chính tăng cao, số lượng tình địch của tôi cũng bắt đầu tăng vọt.
Thật ra tôi không để ý, một tháng cho tôi hai chục triệu tệ, anh ấy có mở hậu cung ở bên ngoài thì tôi cũng không ngại.
Nhưng mà Trình Chính không có ý để tôi rảnh rỗi. Mỗi lần xã giao mà bị nhét người, anh ấy luôn linh hoạt trốn ra sau tôi rồi nhàn nhạt mở miệng:
“Ngại quá, người kia nhà tôi không trêu nổi.”
Lúc này tôi sẽ hoa lệ lên sân khấu, mở toàn bộ hỏa lực tấn công mỗi một người quấn lấy Trình Chính.
Sức chiến đấu của tôi đã sớm rõ như ban ngày ở quãng thời gian Trình Chính giả vờ gãy chân, hiện tại vừa làm vậy, danh tiếng cọp mẹ càng lan xa.
Thôi! Nể mặt anh ấy cho nhiều tiền, tôi đành diễn.
Nhưng tình hình hôm nay lại khác.
Lúc Trình Chính nhắn tin gọi tôi tới, anh ấy đã hơi say.
Cô gái ở bên cạnh anh ấy, cả người toàn đồ hiệu, hiển nhiên là cô chủ nhà giàu.
Quan trọng nhất là dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đúng lý hợp tình kia, tôi nhất thời không phân rõ ai mới là chính cung giữa hai chúng tôi.
Người hiểu chuyện lập tức nhắc nhở tôi: “Đây là vị hôn thê cũ của Trình Chính.”
Ồ…
Cho dù vị hôn thê hay là vị hôn phu, người cũ đều đã là quá khứ, ở chỗ này kiếm giá trị tồn tại cái gì?
“Ồ, người cũ, chào cô.”
Tôi nho nhã lễ độ.
“Nguyễn Diệu phải không? Tôi khuyên cô nhận rõ thân phận của mình. Cô xuất thân nông thôn, căn bản không xứng với Trình Chính, tôi khuyên cô thức thời.”
Lời kịch quen thuộc này.
Đúng phim máu chó nhà giàu mà tôi xem lúc 8 giờ tối.
Tôi đỡ lấy Trình Chính:
“Nhưng mà một tháng anh ấy cho tôi hai mươi triệu tệ. Nhà cô có tiền vậy, muốn cạnh tranh giá với anh ấy không?”
Nguyễn Diệu bị tôi làm cho tức giận đến hít sâu một hơi:
“Theo tôi được biết cô là sinh viên nhỉ? Sau khi tốt nghiệp không đi làm, cố tình làm ký sinh trùng, bản thân cô không cảm thấy mất mặt à?”
“Mất mặt?” Tôi khoa trương lặp lại một lần:
“Tôi là dân văn phòng mà.”
“Cô có nghe nói chưa, làm công việc văn phòng, lương tháng 3500 tệ.”
“Nếu là cô, cô chọn cái gì?”