Mạnh Miên vừa tỉnh ngủ không lâu, tầm mắt mơ hồ, bà đang chuẩn bị nổi giận thì may sao bà đã nhìn thấy rõ gương mặt của người đối diện là Chung Linh Ngộ.
Bà lập tức bật cười, "Đây không phải "con trai" của mình à, sao hôm nay không thấy gọi dì là mẹ nữa rồi à?"
Chính bản thân Mạnh Miên không thể giải thích được tại sao một lại thích trêu chọc đứa trẻ này như vậy.
Chung Linh Ngộ nào biết được mẹ vợ đang đùa anh, nếu như trong thế giới hiện thực có thể thả biểu tượng cảm xúc, chắc chắn anh sẽ thả một hình con mèo ôm đầu đang khóc thút thít, trông vừa yếu đuối bất lực vừa đáng thương.
"Nếu như dì muốn, cháu thế nào cũng được ạ."
Chung Linh Ngộ chỉ có thể đeo lên cho bản thân một nụ cười lễ phép.
Dù cho tình hình có hỗn loạn đến đâu, anh cũng sẽ không thật sự hoang mang lo sợ.
Mạnh Miên quả nhiên không dù dọa Chung Linh Ngộ nữa.
"Thế nào, cháu quen biết Chung Hinh Chung Thừa sao?
"Thật lòng không dám giấu giếm dì, bọn cháu là anh em họ, cháu nghe nói hai em ấy thức đêm xem phim, nên lúc nãy có chút tức giận, cháu không biết dì cũng ở trong nhà nên đã vô ý quấy rầy dì nghỉ ngơi."
Tống Thanh nằm trên ghế sô pha trở người một cái, kéo chăn lên ngồi dậy, "Mẹ à, mẹ không biết đấy thôi, anh cả của con giống như một người bố, thay mặt bố mẹ Chung Hinh Chung Thừa quản thúc hai cậu ấy, anh ấy luôn cố gắng hết sức để hoàn thành đúng bổn phận của mình. Con nhìn mà thấy vô cùng cảm động."
Chung Linh Ngộ bắt gặp ánh khẳng định của Tống Thanh quăng cho mình.
Mạnh Miên không ngờ Chung Linh Ngộ và Chung Hinh Chung Thừa lại có quan hệ như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên nói: "Thì ra là vậy..."
Tống Thanh bồi thêm: "Bạn học Chung Linh Ngộ có sở thích quản giáo người khác, mà con lại thích bị người khác quản giáo, bao ăn bao ở lo cho con về cơm nước, điều quan trọng nhất là chuyện chăm lo cơm nước. Chung Linh Ngộ là người tốt nhất trên đời này mà con từng gặp, anh ấy lúc nào cũng hỏi con đã ăn no chưa, còn muốn ăn thêm gì không... Con và bạn học Chung ban đầu chỉ như buồn ngủ đụng trúng đầu gối, nhưng như vậy cũng vừa khéo, này không phải anh em thì thật vô lý quá!"
Chung Linh Ngộ gần như vô thức mặc niệm cho Tống Thanh: Người anh em, lời này của cậu hai chúng ta nói riêng là được rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó Mạnh Miên quay đầu lại, trợn mắt nhìn Tống Thanh với ánh mắt hung dữ: "Con có muốn mẹ quản thúc chăm sóc con không?"
Tống Thanh lập tức im như gà ngậm thóc, gảy gảy đầu ngón tay.
Khi Tống Thiền mở cửa ra gọi Mạnh Miên ăn sáng, cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ đứng ở cửa, cảm giác trong giấc mơ đêm qua hiện về trong đầu cô, không hiểu tại sao cả người cứ thế cứng đờ không thể cử động.
Đến khi cô định thần lại thì Chung Linh Ngộ đã mỉm cười chào hỏi cô: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, bạn học Chung." Sau đó cô lắp bắp nói sang chuyện khác, hỏi Mạnh Miên: "Còn bao lâu nữa thì bố về đến nơi ạ?"
Mạnh Miên đi về phía cửa: "Bố con nói sẽ đi chung xe với bác cả con về."
Hai mẹ con trở vào nhà bày bánh bao ra, Tống Thanh cũng đi tới phụ giúp, lúc đi ngang qua Chung Linh Ngộ thì cười hì hì hỏi: "Anh, đi ăn chút gì luôn không?"
Chung Linh Ngộ lắc đầu xin miễn: "Anh ăn rồi mới đến đây."
Lúc Tống Thanh vừa vượt qua, Chung Linh Ngộ nhanh tay tóm lấy Chung Hinh, lúc này con bé trốn sau Tống Thanh, lấy cậu làm lá chắn để chuẩn bị chuồn.
Chung Linh Ngộ không nói hai lời, kéo Chung Hinh về phía căn phòng thuê kia.
Lúc này trong phòng thuê không có ai, Chung Hinh đứng giữa phòng khách giả vờ khóc lớn: "Bố đánh con, mẹ ơi cứu con hu hu hu."
Chung Linh Ngộ không dính chiêu này của con bé: "Tại sao bà ngoại con ở đây mà con không nói với bố?"
Chung Hinh: "Lúc đó con bị tiêu chảy, không có thời gian nói với bố mà."
Chung Linh Ngộ: "Chuyện cuối tuần qua nhà ông bà ngoại ăn cơm, nửa câu con cũng không thèm nói với bố."
Chung Hinh: "Như vậy thì tốt biết bao, bố cũng không cần vất vả nấu cơm cho bọn con."
Chung Linh Ngộ xòe tay ra: "Con nhìn bố này, hai bàn tay trắng đến cửa gặp ông bà ngoại hiện giờ chưa chính thức của con, con không thấy buồn cho bố sao, con gái yêu của bố?"
Chung Hinh: "Lời này của bố sai rồi, đó là bố mẹ vợ chưa chính thức của bố, nhưng là ông bà ngoại chân chính của con, bố không thấy bà ngoại rất quan tâm con sao?"
Chung Linh Ngộ: "Con thật biết an ủi người khác."
Chung Hinh: "Không phải bố rất giỏi trò bắn tim sao? Bố đi vào đó làm cho mỗi người một hình trái him, thì có phải là hai bàn tay trắng nữa đâu, đến lúc đó rõ ràng trong tay bố toàn là trái tim mà?"
"Tốt quá, vậy mà bố không nghĩ tới, trước hết phải khen thưởng cho con cái đã." Chung Linh Ngộ cong ngón tay gõ vào đầu Chung Hinh, Chung Hinh che đầu bị đánh đau, cảm giác như bị thiên thạch rơi trúng vào đầu, đợi đến khi Chung Hinh bắt đầu định diễn thì Chung Linh Ngộ đã kín đáo đưa cho cô ấy vài tờ nhân dân tệ.
"Con xuống dưới cửa hàng hoa quả dưới lầu mua một ít đồ đi."
"Vậy con sẽ mua quả nào đắt thiệt là đắt luôn!"
"Tùy con!"
Chung Hinh cầm tiền vừa đi xuống dưới lầu vừa lầu bầu, chung quy cô ấy vẫn phải gánh chịu hậu quả vì đã đào hố bẫy bố thân yêu.
*
Mạnh Miên bận rộn cả buổi sáng, đi mua thức ăn rồi lại nấu cơm, bà chuẩn bị xong xuôi vài món ăn, chờ cả nhà bác cả đến ăn cơm. Sau khi gọi điện thúc giục vài lần, đầu dây bên kia không nói là khi nào đến, mọi người đợi đến gần xế chiều, mới thấy bố của Tống Thiền, Tống Chấn một mình trở về.
Mạnh Miên đỡ khung cửa nhìn chằm chằm ra bên ngoài một hồi lâu, không thấy những người khác, bà hỏi Tống Chấn: "Bác cả, chị của anh đâu? Không phải anh nói sẽ đi cùng bọn họ sao?"
Tống Chấn đi vào trong bếp rửa mặt, "Nói là buổi chiều sẽ qua."
Mạnh Miên hỏi tiếp: "Bác cả có chuyện gì gấp sao?"
Tống Chấn cười nói: "Nhà chị ấy nói sớm quá, dậy không nổi."
Mạnh Miên nghe xong thì lập tức bốc lửa: "Vậy sao không nói sớm, em đây dậy sớm cực khổ làm một bàn đầy đồ ăn này làm gì!"
Tống Chấn nói nhẹ như tơ hồng: "Em cũng đâu phải đầu bếp trong nhà hàng gì, nấu đi nấu lại cũng chỉ có mấy món đó, lại không có tay nghề nấu nướng cao. Huống chi người ta dậy không nổi thì anh có cách gì?"
Mạnh Miên mệt mỏi từ sáng sớm đến trưa đã không còn sức để tranh cãi nữa, bà gọi Tống Thiền với Tống Thanh ra, "Dọn đồ ra đi, ăn cơm."
Tống Thanh và Tống Thiền ở trong phòng đã len lén nghe thấy nguyên nhân sự việc, hai đứa hiểu chuyện chạy ra ngoài dọn bát đũa.
Tống Chấn đi tới, chọn một khúc cá kho định mang đi, Mạnh Miên trợn mắt nhìn hành động của ông: "Ông làm gì thế, bỏ xuống!"
Tống Chấn không thể hiểu nổi: "Không phải bà nói bà nấu cơm cực khổ sao, tôi chỉ muốn mang vài món đi cất, buổi tối chị ấy đến bà không cần phải nấu lại lần nữa."
Có những lúc Mạnh Miên thật sự muốn bóp chết Tống Chấn, trong lòng chồng bà chỉ có người nhà bên đó của ông ấy: "Khách hôm nay nhà chúng ta không chỉ mình chị gái của ông."
Trong những tình huống đặc biệt như này đầu óc Tống Thanh hoạt động cực kỳ tốt, cậu nhanh chóng quay lại gọi ba người nhà họ Chung đang đứng ở cửa tới: "Bố, đây là bạn học của con với chị, các cậu ấy sống ở căn đối diện nhà chúng ta."
Tống Chấn sắp bung phát cơn giận, nhưng lại sợ mất mặt trước mặt đám nhỏ nên chỉ có thể nhếch môi tỏ vẻ hoan nghênh: "Đã là bạn học thì nhanh vào ngồi ăn cơm đi."
Chung Thừa từ trong bếp đi ra, cậu đặt một đĩa đào đã cắt thành miếng trước mặt Tống Chấn: "Đây là vua đào ở Tân Cương, mát lạnh mềm mềm ăn rất thích, mời chú ăn thử ạ."
Lửa giận trong bụng Tống Chấn vẫn còn đang cháy phừng phừng, nhưng khi vừa nghe thấy món đào mình thích ăn nhất hai mắt lập tức sáng bừng, "Vậy chú phải nếm thử một chút rồi."
Ông ghim một miếng đào rồi bỏ vào trong miệng, nước đào ngọt lim như mật lập tức khiến cho tinh thần ông sáng khoái: "Từ sau khi đến Dịch Thành, chú chưa từng ăn lại đào vàng chính thống như vậy!"
Bố của Tống Chấn từng đi lính ở Tân Cương, khi đó Tống Chấn đã ăn rất nhiều loại trái cây. Sau đó khi gia đình chuyển đến Dịch Thành, hương vị tuổi thơ dường như bị phong ấn ở một góc trong cuộc sống lưu lạc của ông, thi thoảng khi nhớ lại những ký ức đó ông lại cảm khái đầy tiếc nuối.
Chung Hinh Chung Thừa tất nhiên biết ông ngoại thích ăn món gì nhất, mỗi một phần quà bọn họ mua đều có thể chạm đến lòng người nhận.
Chung Hinh lập tức giơ tay: "Cháu phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được ông chủ quầy hoa quả bán bảo bối mà ông ấy định giữ riêng cho mình đấy ạ!"
Tống Chấn vô cùng ngạc nhiên: "Loại đào vàng này ở là báu vật ở Dịch Thành, nhưng ở quê chú đi khắp nơi đâu đâu cũng thấy, ha ha ha!"
"Hai đứa em họ sinh đôi này của cháu, ngoại trừ những thứ khác cháu không nói tới, nhưng mỗi khi đi chọn đồ, đồ tốt chưa bao giờ lọt qua được qua mắt các em ấy." Chung Linh Ngộ rót cho Tống Chấn một ly rượu trắng.
Lỗ mũi Tống Chấn cau lại, hai mắt mở lớn: "Đây là cái gì?"
Chung Linh Ngộ nói: "Đây là rượu cao lương nhà cháu cất ạ."
Tống Chấn uống một ly, cực kỳ thông thuận, ông lập tức giơ ngón tay cái lên.
Đứng trước rượu, đào vàng cũng chỉ có thể xếp sau.
Tống Thanh nhìn dáng vẻ ngây ngất như ở trên mây của bố mình, cậu vô thức chép miệng một cái: "Uống ngon vậy ạ? Con cũng muốn nếm thử!"
Bàn tay đang vươn tới bị Mạnh Miên đánh bốp một phát: "Cái gì cũng đòi uống, thuốc chuột có phải con cũng muốn xin một hớp không?"
Tống Thanh: "Nhưng mà bộ não nhỏ bé của con dường như đã không có chỗ để to lớn hơn nữa rồi, uống một chút rượu hình như cũng không sao đâu."
Chung Hinh, Chung Thừa và Chung Linh Ngộ dỗ dành Tống Chấn một hồi, nỗi buồn bực trước đó trong lòng Tống Chấn đã bị đánh bay sạch sẽ, bây giờ nhìn ông mặt mũi hồng hào, vui vẻ đầy sảng khoái.
Con người Tống Chấn vừa mở lòng một cái là ông rất thích nói chuyện, và một khi nói chuyện trí tuệ cảm xúc của ông ấy sẽ bộc lộ ra ngay —— Ông tuyệt đối không phải là một bậc cha mẹ sáng suốt gì, khi mà trong bữa cơm gia đình ông thường tự mình đưa ra những câu hỏi nộp mạng.
"Ồ, vậy là mấy đứa là anh em hả?"
Chung Linh Ngộ sửa lại lời ông: "Là anh em họ ạ, cháu là anh họ của hai em ấy, còn Chung Hinh Chung Thừa là anh em sinh đôi."
Tống Chấn: "Vậy Linh Ngộ là con một trong nhà à?"
Chung Linh Ngộ gật đầu: "Vâng ạ, chú."
Tống Chấn: "Thế bố mẹ cháu làm nghề gì?"
Chung Linh Ngộ đáp: "Bố mẹ cháu làm nghề buôn bán bình thường thôi ạ."
Tống Thiền ở bên cạnh nghe thì rất lúng túng, trong lòng nghĩ bố cô đang tra hỏi hộ khẩu sao, hỏi gì mà chi tiết thế.
Trong lúc Tống Thiền đang thấp tha thấp thỏm, cô bỗng nghe thấy Tống Chấn hỏi một câu khiến cô càng xấu hổ hơn: "Vậy thì điều kiện kinh tế gia đình cháu tốt lắm nhỉ, lại là con một trong nhà, chắc hẳn cháu phải là cục mụn cơm vàng trong nhà rồi."
Tống Thiền đã hoàn toàn chết lặng, câu này của Tống Chấn khiến cho Chung Linh Ngộ có trả lời thế nào cũng khiến cho đối phương chưng hửng không xuống nước được.
Cô đang nghĩ xem có nên nói đỡ cho Chung Linh Ngộ không thì nghe thấy anh thong thả nói: "Cháu chưa đến mức được tính là cục mụn cơm vàng đâu ạ, trong gia đình cháu bố mẹ vẫn luôn mang theo quan niệm xưa là khoan dung với con gái, nghiêm khắc với con trai, thậm chí tốt nhất là phải chịu khổ một chút. Đáng tiếc là cháu không có chị gái hay em gái, nên gia đình cháu thống nhất lựa chọn giáo dục nghiêm khắc."
Khi nói chuyện giọng điệu của anh còn mang theo vẻ thoải mái có chút trêu đùa: "Chú nhìn Chung Hinh xem, bố của em ấy đối với em ấy rất bao dung, bây giờ em ấy trưởng thành rồi, quản em ấy mà nhức đầu không chịu được. Em ấy á, ai nói cũng không nghe, giờ là bà chủ thật sự trong nhà luôn rồi."
Chung Hinh nghe vậy thì không vui, bố của cô ấy như vậy không phải đang tự khen chỉnh bản thân sao?
"Anh nói lung tung, anh chỉ là đang ghen tỵ em được mọi người yêu thích thôi."
Mọi người trên bàn cơm đều bật cười.
Tống Chấn và Mạnh Miên quay qua nhìn nhau, cả hai người đều không giải thích được là vì sao nhưng bọn họ cảm thấy rất vui mừng, "Ba đứa trẻ này thật sự rất thú vị.”
Tống Thiền đứng ở phía sau nghẹn họng nhìn trân trối, không biết những người khác có nhìn ra manh mối hay không, nhưng cô nhìn ra được: Lời này của Chung Linh Ngộ không chỉ giải thích cho định kiến của anh về việc bản thân là phú nhị đại độc tôn trong gia đình giàu có được nuông chiều, mà còn rất khéo léo lấy Chung Hinh không hiểu chuyện gì ra để làm hài hòa bầu không khí giúp mình.
Dù sao thì Tống Thiền cũng không phải bậc cha mẹ, cô không nhìn ra điểm quan trọng nhất trong câu nói này. Nhưng Mạnh Miên và Tống Chấn đều đã có hai đứa con, đứng ở góc độ bọn họ, sau khi nghe câu "Khoan dung với con gái, nghiêm khác với con trai", trong đầu bọn họ đều nảy lên một suy nghĩ, nhà họ Chung đối xử với thành viên nữ trong nhà rất tốt, sau này khi có con dâu bọn họ có lẽ cũng sẽ bao dung hơn với con dâu.
Là một người bố của hai đứa trẻ đang tuổi trưởng thành, Chung Linh Ngộ tất nhiên hiểu được góc nhìn của bố mẹ Tống Thiền về vấn đề này.
Chung Linh Ngộ cố ý truyền đạt tin tức như vậy, tạo ấn tượng tốt với bố vợ, sau này khi Tống Thiền gả cho anh, bố vợ cũng không đến mức không chấp nhận.
Mỗi một lời nói, một hành động của anh, hoặc ít hoặc nhiều đều có tác dụng của riêng nó.
Chung Thừa ở bên cạnh vẫn luôn im lặng.
Mặc dù cậu ngay lúc này đây cậu không thể nào hiểu rõ được tầng ý nghĩa Chung Linh Ngộ muốn biểu đạt ẩn dưới những câu nói này, nhưng cậu có thể thấy được biểu cảm của Chung Linh Ngộ.
Biểu cảm này người ngoài nhìn vào có thể thấy bình thường không có gì cả, nhưng đối với con trai của bố ngồi ngay đây thì lại rất rõ. Chung Thừa lặng lẽ định nghĩa vẻ mặt này của Chung Linh Ngộ là "Tính toán như lão hồ ly".
Chung Thừa thở dài, cậu đã đoán được hơn phân nửa, lúc này cậu nhìn về phía Tống Chấn đang vui vẻ hớn hở ngồi uống rượu ở bên cạnh.
Lão tặc họ Chung đã để mắt đến củ cải trắng của nhà ông rồi, vậy mà ông ngoại còn đang nâng cao ly rượu vui vẻ uống sao...
---
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Linh Ngộ: Bố vợ thân yêu của con, bố có hiểu không ạ? Tống Thiền sau này lấy con sẽ rất hạnh phúc. (Trước tiên tiêm cho bố vợ một mũi tiêm dự phòng)
Tống Chấn: Hóa ra củ cải trắng nhà tôi đã bị cậu nhắm tới từ lâu, tôi còn tưởng cậu đang hân hoan nâng ly với tôi chứ... (Che lồng ngực)