Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 44

Dọc theo con đường quốc lộ bao quanh núi về phía Tây, hai bên con đường vắng là những đồng cỏ bất tận.

Bốn phía đều là núi, nhưng lại không có địa hình núi đá vôi cao ngất ngưởng, mà là một loại sóng cuộn cuồn cuộn, trên núi không có nhiều thảm thực vật, trơ trụi xám xịt như một cái bóng.

Trên đường đi bọn họ gặp rất nhiều động vật nhỏ, mỗi lần như vậy Chung Hinh đều phấn khích gọi Tống Thiền đến nhìn.

Những lúc như vậy Chung Linh Ngộ sẽ lái xe chậm lại, để cho bọn họ nhìn lâu một chút.

Có một con đại bàng ngậm một con thỏ rừng, đến khi buồng xe phía sau vang lên tiếng ''Wao'' đầy cảm thán, Chung Linh Ngộ mới nghiêng đầu qua nhìn Tống Thiền, nhưng lại phát hiện ra cô đang ngẩn người, không có cảm giác hòa nhập với hoàn cảnh hiện tại.

''Chúng ta có thể sẽ đến núi cát vào buổi trưa, cậu có muốn tra thử trên mạng xem gần đó có gì ăn không?''

Tống Thiền gật đầu một cái, cụp mắt xuống và bắt đầu tìm kiếm trên điện thoại.

Chung Linh Ngộ không thể chờ đến khi Tống Thiền ngẩng lên nhìn mình một cái, chỉ đành phải quay đầu lại, tập trung nhìn con đường thẳng phía trước.

Khi xe chạy lên đến đỉnh núi, phía trước gần như chỉ có bầu trời, Chung Linh Ngộ đạp chân ga, lái xe cực kỳ cẩn thận, trong khi tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần.

Sự im lặng này kéo dài đến một tiếng đồng hồ sau.

Không có bất kỳ tiếng ồn nào trong xe, bầu không khí ở nên có chút gượng gạo.

Đến trạm xăng, Tống Thiền xuống xe, đi về phía Tống Thanh đang gặm táo.

"Em trai, lại đang ăn à?''

''Em đói mà.''

''Còn nữa không, cho chị một quả.''

''Táo này là của anh cho em, chị đi tìm anh ấy mà đòi.''

Tống Thiền nghe thấy Tống Thanh gọi Chung Linh Ngộ anh em thân thiết như vậy, thì biểu cảm như đang suy ngẫm điều gì đó.

Trong vài phút ngắn ngủi Tống Thanh không nhìn thấu được sự im lặng lúc này của Tống Thiền: ''Vậy em đi lấy cho chị một quả nhé?''

''Thôi được rồi, chị cũng không muốn ăn đến vậy.''

Tống Thiền vừa nói, vừa quay lại nhìn về sau một cái.

Chung Linh Ngộ đang đứng trước xe, nhìn nhân viên đang đổ xăng, miệng thì nhai một viên kẹo đường, còn tay thì túm cổ áo Chung Hinh đang nhào tới cướp đồ.

''Anh của em ngầu quá đi mất.''

Tống Thiền quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt sùng bái Chung Linh Ngộ của Tống Thanh.

Cô cũng hướng ánh mắt về phía trước, nghiêm túc đánh giá.

Trên cao nguyên gió lớn, tia cực tím cũng rất mạnh, nhiệt độ ngoài trời không cao nhưng bên trong xe hơi vẫn có rất ngột ngạt. Chung Linh Ngộ mặc một chiếc áo polo ngắn tay màu đen, đeo một cặp kính râm, anh có một gương mặt lập thể, phần quai hàm hơi tròn, vẻ ngoài của anh pha trộn giữa một chàng trai trẻ và một người đàn ông trưởng thành.

Nhưng khi anh xoay người lại, chỉ còn lại bóng lưng, tuổi tác của anh dường như đã cộng thêm mấy năm.

Nhất là khi Chung Thừa đi tới, đưa cho Chung Linh Ngộ một chai nước.

Sự so sánh đã cho ra khác biệt rất rõ ràng.

Một người là thiếu niên, một người là đàn ông.

Thảo nào, trước đây cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không giống, hóa ra là bởi vì khí chất, không liên quan đến vẻ bề ngoài, sự thành thục đã ăn sâu vào xương tủy, sự đĩnh đạc xuất phát từ từng cử chỉ, và sự trầm ổn điềm tĩnh là đúc kết sau sau nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.

''Chị, chị đang nhìn gì thế?''

Lúc Tống Thanh đặt câu hỏi, Chung Linh Ngộ đồng thời cũng nhận ra Tống Thiền đang nhìn chằm chằm về phía này, anh quay mặt nhìn qua.

Tống Thiền lập tức nhìn về phía xa xăm, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Chờ đến khi Tống Thiền nghe thấy tiếng đóng cửa xe, Chung Linh Ngộ đã ngồi vào ghế lái, cô mới khe khẽ hỏi Tống Thanh: ''Em cảm thấy trên đời này có bao nhiêu cách vượt không gian?"

Tống Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: ''Đi ô tô, đi máy bay, đi tàu ngầm.''

Tống Thiền: ''...''

Mọi người lục tục lên xe.

Tống Thiền định ngồi ghế sau, kết quả cô không giành được chỗ, cuối cùng vẫn phải ngồi vào ghế lái phụ.

Chung Linh Ngộ đi ngang qua, không nói nhiều lời, nổ máy chạy.

Thật ra anh vừa nhìn đã biết ý định ngồi ở ghế sau của Tống Thiền, khi mà cô cứ nấn ná ở cửa sau.

Tống Thiền vừa lên xe đã bắt đầu giả bộ ngủ.

Cô có hơi lo lắng Chung Linh Ngộ có thể sẽ nhìn ra sự mất tự nhiên của mình.

Sự hốt hoảng không thể diễn tả được đang khuấy động khắp cơ thể cô.

Xe chạy vào sa mạc, dọc đường đi có rất ít trạm dừng chân.

Nếu như nói đồng cỏ hồ nước là cảnh đẹp tuyệt trần bao la, thì sa mạc lại mang vẻ đẹp hoang vu vắng lặng.

Cây bụi Haloxylon và cỏ lác Splendens được trồng hai bên ven đường, đây đều là những loại thực vật có cành mảnh và cứng, bám rễ vào vùng đất cát xù xì như những con nhím.

Chúng được trồng ngay ngắn trên sa mạc từ gần đến xa, trải dài đến tận sườn đồi. Nhìn từ xa sườn đồi trên giống như một tù trưởng mặc áo nhung lông ngắn của một bộ lạc nào đó.

Mỗi một khung cảnh đều đáng chi chép lại.

Tống Thiền và Chung Hinh không chỉnh được thiết bị, gọi Chung Linh Ngộ tới giúp.

''Chỗ nào không chỉnh được?''

Tống Thiền không dám nhìn vào mặt Chung Linh Ngộ, nghe thấy giọng nói của anh lại càng căng thẳng hơn.

''Chỗ này.''

Cô lí nhí nói rồi chỉ vào một cái nút.

Chung Linh Ngộ cúi đầu lại gần nhìn kỹ hơn.

Ngoài trời tiếng gió rất lớn, như dã thú gầm gừ, nhưng Tống Thiền chỉ nghe thấy hơi thở của Chung Linh Ngộ.

''Cậu chuyển chế độ đi.''

Giọng nói hòa cùng với hơi thở của anh bay về phía Tống Thiền, cô lập tức cảm thấy nửa bên mặt tê rần.

Cũng may cuối cùng Tống Thiền cũng lắp đặt xong thiết bị, thành công bảo vệ chỉ số thông minh của mình trước mặt Chung Linh Ngộ.

Nhưng điều này không ngăn được sự lúng túng xấu hổ của Tống Thiền khi trở lại trong xe.

Chuyện Chung Linh Ngộ là chồng tương lai của mình, Tống Thiền không dám nghĩ, cô thật sự không dám nghĩ đến.

Tống Thiền nhắm mắt lại, nằm giả chết.

Nói là không dám nghĩ, nhưng cô vẫn không kiềm lòng được mà len lén nghĩ.

Chuyện Chung Hinh kể bố của cô bé gặp nguy hiểm, không hẹn mà gặp lại trùng hợp với câu chuyện Chung Linh Ngộ kể với cô ngày hôm qua, bằng chứng dường như không thể chối cãi.

Cách đây không lâu Tống Thiền mới đón nhận chuyện Chung Hinh Chung Thừa là những đứa con trong tương lai của mình.

Nhưng rồi gần như không lâu sau đó cô lại phải đối mắt với sự thật người bạn cùng bàn cô thầm thích là chồng tương lai của cô.

Nhận thức về cuộc sống của cô giống như bị một chiếc xe đẩy hất lật ngược ba trăm sáu mươi độ, tạo ra một một cái lỗ hổng to hai mét trên bức tường đối diện.

Xã hội tốt đẹp đã chết.

Lần đầu tiên gặp chồng, cô gọi chồng là chú.

Lần thứ hai gặp chồng, lại có ý đồ bao nuôi anh bằng một cái thẻ cơm.

Lần thứ ba gặp chồng, trong giờ ngủ trưa cô lại len lén thèm thuồng sắc đẹp của anh.

Lần thứ tư gặp chồng, cô tự khiển trách đạo đức của bản thân trong bản văn học em trai chồng và chị dâu.

Lần thứ năm gặp chồng, chị dâu đã nghĩ đến việc cao chạy xa bay với em trai chồng.

...

Tống Thiền suy nghĩ một lúc, mở mắt he hé.

Sau đó lại vô tình liếc sang ghế ngồi bên cạnh.

Kết quả là đúng lúc này Chung Linh Ngộ cũng nhìn sang, bốn mắt nhìn nhau.

Nhịp tim của Tống Thiền lỡ một nhịp, hai mắt cô không hề khoa trương tối sầm lại.

Nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại.

Cũng không biết Chung Linh Ngộ có nhìn ra sự hốt hoảng của Tống Thiền hay không, anh chỉ nói: ''Lấy giúp tớ kẹo bạc hà.''

''Được.''

Tống Thiền tay chân luống nhanh chóng lục lọi tủ trước mặt, tìm được một chiếc hộp sắt, dốc hộp ngược xuống đổ ra hai viên kẹo, để trong lòng bàn tay ra đưa qua.

Ngay sau đó cô lập tức hối hận.

Người ta đang lái xe, cô để kẹo trong lòng bàn tay thì làm sao anh ăn được, chẳng lẽ phải đút cho anh sao!

Cảnh tượng đó lập tức hiện ra trong đầu Tống Thiền, cô sợ đến mức tóc gáy dựng hết cả lên.

Tuy nhiên, sự thật là sau khi Chung Linh Ngộ xác định phía trước và phía sau không có xe cộ, anh mới rảnh một tay vươn qua bốc kẹo từ trong lòng bàn tay cô, bỏ vào trong miệng.

''Cảm ơn.''

''... Không có gì.''

Tống Thiền sầu não, tại sao vừa rồi cô lại suy nghĩ phức tạp như vậy chứ.

''Bây giờ cậu đã đi qua một địa điểm, có muốn dừng lại để sắp xếp thông tin không?''

Thật ra thì Chung Linh Ngộ không hề nghĩ đến việc hỏi Tống Thiền về tiến độ dự án của cô.

Nhưng Tống Thiền đã một ngày không nói chuyện với anh rồi, nên anh chỉ đang tìm đề tài mà thôi.

Tống Thiền không chút suy nghĩ, thành thật trả lời: ''Tớ thật sự không có chút cảm nhận gì cho đến khi tớ được đặt chân đến đây. Khi đến tận nơi tớ phát hiện sự thay đổi của cảnh sắc nơi này vô cùng thú vị, thế nên tớ đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới. Hay là tớ sẽ quay một bộ phim tài liệu nhỉ.''

Chung Linh Ngộ nhận xét: ''Ý tưởng rất hay, nhưng việc quay phim đòi hỏi kỹ thuật quay chụp và thiết bị chuyên nghiệp. Bây giờ cậu đã học được cách nên quay như thế nào chưa?''

Tống Thiền cũng biết điều này, cô có hơi ủ rũ: ''Nếu như tớ học quay chụp sớm hơn thì tốt rồi.''

Tống Thiền lại suy nghĩ sâu xa hơn, cho dù cô có ý định học từ sớm thì liệu ở nhà có thiết bị cho cô theo học không? Chân máy quay bao nhiêu tiền, một chiếc máy ảnh SLR bao nhiêu tiền? Tiềm lực tài chính của cô lại không đủ.

Một lần nữa, cô lại bị đánh bại bởi sự bất lực của hiện thực.

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền lại không nói gì, anh nhìn vào gương, thấy Tống Thiền hơi nhíu mày, như thể cô đang thất vọng về điều gì đó.

Chung Linh Ngộ có chút không đành lòng.

Tiến vào Đôn Hoàng.

Ở đây có những cồn cát hoang vắng cũng như những ngọn núi đá Đan Hà.

Bảy giờ tối, nhiệt độ giảm xuống là thời điểm tốt nhất để tiến vào khu thắng cảnh núi cát.

Trước đó, Chung Hinh kéo Tống Thiền chạy vào studio chụp hình.

Trên mạng mọi người đều đăng ảnh đi Đôn Hoàng hóa tiên nữ bay lượn, lúc ở nhà cô ấy nhìn thấy thì chỉ cảm thấy chẳng có gì, trông thật nhàm chán.

Nhưng khi vừa đến nơi ngắm cảnh, đập vào mắt là những tiên nữ bay lượn, các cô gái trẻ tuổi đều mặc quần áo và đeo trang sức của Tây Vực. Bắp tay trái đeo vòng, eo đeo chuông bạc, lụa tung bay trong gió, búi tóc cao và trang điểm sặc sỡ, tất cả đều rất đẹp không thể thốt thành lời.

Chung Hinh đứng trong đám người, mắt sáng rực lên.

Sau đó cô ấy quay đầu lao xuống núi cát, như một con đại bàng hung hãn, sà về phía bố của mình, âm thanh the thé hét lớn:

''Em! Muốn! Bay——!"

Cùng lúc đó, Chung Thừa ngửa mặt lên nhìn bầu trời, chiếc trực thăng ngắm cảnh đang bay lượn trên đầu.

''Nhìn có vẻ rất vui.''

Chung Linh Ngộ nhức đầu: ''Vậy là, mấy đứa một người muốn bay nhảy, một người muốn ngồi trực thăng, đúng không?''

Không được, xem cưng chiều bọn nhóc này thành cái dạng gì rồi?

Không thể được, tuyệt đối không cho phép.

Lúc này Tống Thiền đi tới, cô nói với Tống Thanh với vẻ vô cùng phiền não: "Làm thế nào đây, không chụp được hình toàn cảnh rồi.'

Tống Thanh: ''Nếu có một cái camera bay điều khiển từ xa thì tốt rồi.''

Tống Thiền: ''Ở khu vực này không được dùng camera điều khiển từ xa.''

Chung Linh Ngộ khoanh tay: ''Chung Thừa, đến quầy bán vé hỏi một chuyến trực thăng bao nhiêu tiền.''

Chung Thừa tuân lệnh, lăn một vòng trên gò cát rồi chạy nhanh đi.

Chung Hinh tha thiết mong chờ nhìn Chung Linh Ngộ: ''Còn em thì sao?''

Chung Linh Ngộ nhìn Tống Thiền: ''Cậu có muốn chụp hình không?''

Tống Thiền hiển nhiên không hiểu được ý của câu hỏi này: ''Tất nhiên là phải chụp hình rồi.''

Chung Hinh sau khi có được sự đồng ý của Chung Linh Ngộ, kéo Tống Thiền chạy vọt vào studio.

Bởi vì studio này thu phí cao nên ít khách đến, Tống Thiền và Chung Hinh nhanh chóng đã được trang điểm, tết tóc, thay quần áo xong xuôi rồi đi ra ngoài.

Tống Thiền đi ra sảnh lớn, nhìn chính mình trong gương, gương mặt cô được trang điểm tỉ mỉ, tóc uốn xoăn, cả người đeo đầy trang sức nhỏ ánh vàng lấp lánh.

Không thể không nói, thợ trang điểm đã giúp cô trở nên đẹp hơn, nhưng một người đã vốn quen với sự giản dị như Tống Thiền lại có chút không được tự nhiên với vẻ ngoài này.

Có lẽ đây là chứng lo sợ do thiếu tự tin.

Chung Hinh thò đầu ra ngoài cửa: ''Đi thôi!''

Tống Thiền chậm chạp di chuyển chân, cô vốn đã không quen với dáng vẻ này của bản thân, bây giờ vừa nghĩ đến một lát nữa ra ngoài Chung Linh Ngộ sẽ nhìn thấy mình trong bộ dạng này cô càng khẩn trương hơn.

Chung Hinh thấy Tống Thiền còn đang mè nheo đứng đó nấn ná, cô ấy chạy vào trực tiếp kéo Tống Thiền đi.

''Chị còn đứng đây nữa là mặt trời lặn luôn đó.''

Chung Hinh to gan hơn Tống Thiền nhiều, cô ấy mặc áo ngắn với váy xẻ tà, lộ ra một đoạn eo nhỏ mảnh khảnh, trong tay ôm chiếc đàn tỳ bà dùng làm đạo cụ chụp hình, trông cô ấy giống hệt cô tiên nhỏ trong bức tranh vẽ treo tường thường thấy.

Cô ấy tung tăng chạy đến trước mặt Chung Linh Ngộ, vắt tà váy lên, xoay một vòng tròn.

Chung Linh Ngộ nhíu mày, ném áo chống nắng của Chung Hinh qua, nói: ''Mặc vào.''

Áo khoác chống nắng của Chung Hinh là kiểu áo gió, dài tới dưới đầu gối.

Chung Hinh vô cùng không vui khoác áo chống nắng vào, còn muốn để lộ bờ vai nhỏ, kết quả là bị Chung Linh Ngộ ép kéo khóa lên đến tận cằm.

Chung Hinh tức giận thở phì phò: ''Tiên nữ mặc áo chống nắng sẽ không bay nổi nữa!''

Chung Linh Ngộ: ''Vậy tiên nữ có thể bay bởi vì cô ấy mặc ít quần áo sao!''

Chung Hinh sắp tức đến phát khóc: ''Hu hu, cái áo này như cái áo mưa á.''

Chung Thừa trêu em gái: ''Vừa hay, khi tiên nữ bay lên trời gặp mưa tuyết thì không cần phải che ô nữa rồi.''

Tống Thiền từ xa đã thấy Chung Hinh đang cãi nhau với Chung Linh Ngộ.

Chớp mắt sau, cô nhìn thấy Tống Thanh.

Tống Thanh cũng mặc đồ hóa trang tiên, theo những bức tranh treo tường thì tiên nam chỉ mặc cái quần.

Tống Thanh lộ ra cái bụng tròn vo, trắng nõn, trên tay lại còn khoác thêm một dải khăn, Tống Thiền nhìn mà ngay lập tức phải day nhân trung.

Vậy mà Tống Thanh khoác dải khăn bồng bềnh của mình nhảy lên nhảy xuống như một con hươu ngốc nghếch, hào hứng hét: ''Chị ơi! Chị mau nhìn xem em có đẹp không nè!''

Tống Thiền nhìn xung quanh tìm vết nứt để chui vào.

Đúng lúc này, Chung Linh Ngộ nhìn thấy Tống Thiền, anh bước về phía này.

Tống Thiền lập tức hoảng sợ hồn vía bay mất tiêu, cô đứng đờ tại chỗ, không dám cử động mạnh, căng thẳng nhìn bóng dáng của Chung Linh Ngộ mỗi lúc mỗi rõ nét hơn.

Chung Linh Ngộ đi tới: "Bộ quần áo này rất hợp với cậu.''

Tống Thiền có chút không chắc chắn nhìn Chung Linh Ngộ, hai mắt anh sáng ngời, trên môi nở nụ cười ấm áp, thậm chí còn có chút tán thưởng.

Hai tay cô nắm lại ở sau lưng, cực kỳ bất án, hỏi anh: ''Thật sao?''

Chung Linh Ngộ không hề che giấu: ''Đúng vậy, trông cậu như búp bê ấy.''

Trái tim của Tống Thiền lại bắt đầu đập điên cuồng.

Anh nói, giống như búp bê.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thiền một giây trước: ''Anh ấy là bố của đứa bé?''

Tống Thiền một giây sau: ''Anh ấy khen mình đẹp.''

Bình Luận (0)
Comment