Chung Linh Ngộ cảm thấy hai mắt tối sầm, điều anh không hy vọng nhất vẫn cứ xảy ra.
Ở nơi phía cuối lớp ồn ào tràn ngập ánh sáng này, chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, không ai biết được chàng trai với tầm lưng cứng đờ này đang suy nghĩ điều gì.
Chung Linh Ngộ thề, anh rất yêu con gái anh, nhưng anh thật sự hy vọng bố con bọn họ thi thoảng có thể như những người xa lạ, chẳng hạn như lúc này đây.
Nhưng vừa nghĩ đến cô con gái anh nâng niu từ ngày bé, và cậu con trai hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, sau khi xuyên đến đây không thể nào danh chính ngôn thuận nhào vào lòng bố mẹ làm nũng nữa, sự chênh lệch này sẽ bọn nhỏ cảm thấy khó chịu nhường nào? Bọn nhỏ đã bị người mẹ lúc trẻ quên mất, bây giờ đến là bố của chúng cũng không chịu nhận nhau, bọn nhỏ đúng là vừa vô tội vừa đáng thương.
Phóng khoáng liều lĩnh thì có làm sao chứ, nói cho cùng thì bọn nhỏ cũng là con của mình, chỉ có thể tiếp tục cưng chiều thôi.
Sự vô tình của Chung Linh Ngộ dường như chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Giây tiếp theo sau khi thở dài, anh quay người lại, vô thức đưa tay ra, cố gắng bảo vệ đứa trẻ xưa nay lúc nào cũng chạy xông xáo khắp nơi, không biết nặng nhẹ này.
Cái bóng mờ bao phủ lên người Chung Linh Ngộ lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một vật khổng lồ cao hơn hai mét... À không, hiển nhiên cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, một cậu thanh niên mười tám tuổi cao lớn, quanh năm suốt tháng luôn ngồi phía cuối lớp, canh giữ ở phía sau giống như một con sư tử đá uy nghiêm.
Mà giờ phút này, người bạn học cao to một cách quá đáng này đây thấy Chung Linh Ngộ hơi đưa cánh tay ra, như thể đang cho phép cậu ta, cậu ta nhào tới ôm Chung Linh Ngộ như ôm gấu bông.
"Bạn học Chung, cậu là bố của tớ! Tôi thật sự nóng sắp chết rồi! Là cậu cứu mạng tớ! Cậu là bố mẹ tái sinh của tớ!"
Chung Linh Ngộ bị cậu ta lắc qua lắc lại choáng váng đầu óc, gần như sắp hộc máu đến nơi.
Đổng Hiền Năng khịt mũi coi thường: "Trương Học Ân, cậu có thể có chút khí phách được không? Hai cái điều hòa là có thể khiến cho cậu chạy khắp nơi nhận bố, cậu thế này sao mà bố mẹ cậu chịu cho nổi?"
Trương Học Ân được ở trong bầu không khí mát mẻ, nở nụ cười hạnh phúc, "Tớ mặc kệ, bạn học Chung đã cho tớ cuộc sống thứ hai! Cậu ấy là bố của tớ!"
"Được... Rồi, nhưng... Không... Cần... Thiết."
Chung Linh Ngộ rặn ra từng chữ trong khi bị hai cánh tay cường tráng của bạn học Trương Học Ân siết chặt.
Ở phía trước cửa, bạn học nữ được Chung Hinh nhờ tìm người kia dường như không muốn giúp.
"Tống Thiền cái gì, tôi không biết, cậu đi hỏi những người khác đi."
"Không sao, tớ miêu tả đặc điểm của cậu ấy cho cậu, chắc chắn cậu có ấn tượng, cậu ấy rất xinh, da rất trắng, dáng người đều đặn, tóc cũng cực kỳ đen..."
Bạn học kia không đợi Chung Hinh miêu tả xong, đã vội vàng từ chối: "Tôi thật sự không giúp được cậu."
Chung Hinh nhìn bóng lưng vội vã rời đi của bạn học đó, cảm thấy kỳ lạ, "Em miêu tả không chi tiết ạ?"
Chung Thừa nhìn chằm chằm vào đám người bên kia, lẩm bẩm: "Hình như anh nhìn thấy bố."
Vẻ mặt Chung Hinh không thể tin được, "Không thể nào, bố đang ở nước ngoài mà."
Lúc này, chuông vào lớp vang lên, hành lang lập tức trở nên hỗn loạn, ai nấy đều nhanh chóng chạy về lớp của mình.
Chung Thừa vẫn kiên trì tìm kiếm khắp nơi: "Anh thật sự cảm giác bố đang ở quanh đây."
Chung Hinh kéo Chung Thừa đi xuống dưới lầu, "Anh nhớ bố đến mức xuất hiện ảo giác luôn rồi à, bố đang ở nước ngoài rất thoải mái, không cần phải suốt ngày đi học giải đề như thế này đâu. Ông ấy thì có gì đáng để nhớ chứ, không bằng anh nhớ mẹ chúng ta nhiều hơn một chút đi."
Cái áo bông nhỏ hư hỏng này, còn đâu cảnh nói được mấy câu nhào vào trong lòng bố chứ!
Chung Hinh và Chung Thừa học ở lớp 10-7, nằm trong khu giảng dạy cũ đối diện bên kia sân trường, đây là do Chung Linh Ngộ đặc biệt sắp xếp, vì để cho hai đứa bé không có thời gian chạy đến lớp quấy rầy bố mẹ nó.
Lúc Chung Hinh và Chung Thừa đi ngang qua sân trường, còn đang thảo luận chuyện của Tống Thiền.
Hai người tỏ ra rất phiền não.
Chung Hinh: "Chúng ta không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải nhanh chóng nhận nhau với mẹ thôi. Cho dù mẹ tạm thời chưa thể chấp nhận chúng ta được, nhưng chúng ta nhất định lúc nào cũng phải theo sát bên cạnh mẹ, bước vào cuộc sống của mẹ."
Chung Thừa ở bên cạnh đẩy mắt kính của mình lên, từng cử chỉ của cậu thiếu niên đều toát lên vẻ nhã nhặn.
"Em quên rồi à, lần trước mẹ bị chúng ta dọa sợ, chúng ta không thể hấp tấp như vậy nữa."
Mặt Chung Hinh như đưa đám, "Em cũng không muốn thúc ép mẹ như vậy đâu, nhưng mẹ cần chúng ta, hơn nữa việc này rất khẩn cấp." Cô gái có hơi do dự, "Có một chuyện em chưa từng nói với anh."
Chung Thừa đứng lại, ánh chiều tà chiếu lên mái tóc mềm mại của cậu. Cậu thiếu niên nhíu mày, dường như đã bước vào trạng thái nghiêm túc.
"Tốt nhất là em nên thành thật khai báo, đừng có qua loa lừa anh."
"Anh còn dọa em nữa, em sẽ không kể với anh đâu."
Hai anh em giằng co một hồi, Chung Hinh cuối cùng cũng không nhịn được nói ra.
"Được rồi được rồi, em kể cho anh nghe. Anh còn nhớ cái lần hồi cấp hai chúng ta đến nhà ông bà ngoại đón lễ Trung thu không? Hôm ấy em mất ngủ không ngủ được. Vì để dỗ cho em ngủ, bà ngoại đã kể rất nhiều chuyện thời thơ ấu của me."
"Mẹ dù từ nhỏ mẹ chưa bao giờ được coi như “con nhà người ta”, nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học tập, năm cấp ba lớp mười một còn thi vào được lớp chọn của học sinh giỏi của khối. Nhưng năm lớp mười một đó cũng đã xảy ra chuyện khiến mẹ phải rút ra khỏi lớp chọn, rồi chuyển sang học ở lớp thường. Sau đó mẹ thi trượt đại học phải đi học ở một trường đại học hạng ba, từ đó bước vào một giai đoạn rất buồn bã rất đau khổ, thậm chí còn phải chịu hết ánh mắt lạnh nhạt của người khác..."
Chung Thừa: "Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?"
Chung Hinh hút một ngụm sữa dâu, "Bà chỉ nói có một câu, "Nếu như chuyện đó không xảy ra thì tốt biết mấy, đến bây giờ bà vẫn còn hối hận", nhìn vẻ mặt của bà lúc đó hình như chuyện này rất nghiêm trọng."
Chung Thừa chầm chậm đi về phía trước, nắng chiều rơi lại sau lưng, "Xem ra mẹ rời khỏi lớp chọn không phải là vì thành tích trong kỳ thi rớt xuống hạng năm mươi. Nếu như không có sự kiện đó, với thành tích ổn định của mẹ, nói không chừng mẹ sẽ có được một tương lai rất xán lạn."
Chung Hinh quan sát dáng vẻ nghiêm túc suy tính của anh trai mình, cô ấy nói: "Chung Thừa, em thật sự không muốn thanh xuân của mẹ kết thúc trong sự tiếc nuối. Với lại em cũng muốn biết rốt cuộc là ai đã làm tổn thương mẹ, em nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó."
Tiết tự học buổi tối, Tống Thiền đã làm xong bài kiểm tra địa lý.
Sau khi nộp bài, cô thấp thỏm lật lại cuốn sách để dò lại đáp án.
Nhưng có một số câu Tống Thiền vẫn không chắc lắm, tầm mắt của cô nhìn về phía bạn học Đổng Hiền Năng hạng nhất ở phía trước.
Nếu như có thể so đáp án với bạn học hạng nhất của lớp thì tốt biết mấy.
Nhưng khi nghĩ đến biểu cảm hà khắc của bạn học Đổng Hiền Năng trong lòng cô vẫn còn hơi sợ nên đành từ bỏ.
Bụng trống rỗng vang lên tiếng ùng ục, cảm giác đói chậm rãi dâng lên, Tống Thiền cảm giác như trong bụng có rất nhiều côn trùng nhỏ háu ăn, vo ve kêu gào đòi ăn.
Đúng lúc này Chung Linh Ngộ ngập ngừng đưa qua một cái bánh chocopie cỡ lòng bàn tay, "Đây nè."
Tống Thiền: "Cho tớ sao?"
Chung Linh Ngộ đưa tay lên.
Tống Thiền mừng rỡ như điên nhận lấy bánh, xé gói ra, vỏ sô-cô-la giòn giòn béo ngậy bao quanh nhân kem mềm mại bên trong, cô cắn một miếng, cảm giác hạnh phúc tràn ngập khắp trái tim.
Khi ăn bánh cô bỗng nhớ lại hành động của bạn học Trương Học Ân, cô cũng không kìm lòng được nói.
"Bạn học Chung!"
Chung Linh Ngộ đáp lại: "Sao thế?"
Tống Thiền: "Cậu là bố của tớ!"
Chung Linh Ngộ cảm giác như ngũ lôi đang giáng xuống đầu mình.
"Câu này không nói lung tung được đâu bạn học Tống Thiền à."
"Sao mà không thể nói cơ chứ, chỉ có những lời này mới có thể bày tỏ lòng biết ơn của tớ dành cho cậu thôi!" Tống Thiền cười híp mắt lại nói.
Chung Linh Ngộ nhìn cô đắm chìm trong việc nhai bánh chocopie, trong một khoảnh khắc nào đó anh đã nhìn đến ngây người.
Linh hồn trong thân xác dường như đã tìm lại được ký ức trước đây. Cuộc sống một thân một mình ở nước ngoài không dễ dàng gì, vậy nên nấu ăn là một kỹ năng cần thiết, lần đầu tiên anh thể hiện tài nấu nướng của mình trước mặt Tống Thiền, cô cũng ăn một cách vui vẻ như vậy.
Tại sao lại có cảm giác thỏa mãn khó tả khi nhìn ai đó nhai đồ ăn, nhất là khi đồ ăn đó là từ tay của anh.
Con gái nói anh có chứng nghiện cung cấp đồ ăn, hình như đúng là vậy thật, bây giờ anh cực kỳ có cảm giác cực kỳ kích thích muốn đút cô ăn.
Nhịn xuống.
Bây giờ còn quá sớm.
Tống Thiền vừa mới ăn xong một cái, trước mặt cô lập tức xuất hiện cái thứ hai, cô rất đỗi ngạc nhiên, suýt nữa bật cười thành tiếng, "Cậu còn nữa sao!"
Chung Linh Ngộ nói: "Cậu muốn ăn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu."
Tống Thiền nhìn bao bì, "Cái bánh này ngon thật, nhưng mà đây là nhãn hiệu gì thế, tớ nhìn không ra?"
Chung Linh Ngộ: "Cậu không mua được bánh này ở trên thị trường đâu. Đây là sản phẩm do nhà máy của gia đình một người bạn của tớ sản xuất. Hiện tại nó mới chỉ là phiên bản dùng thử."
Đồ ăn thử mới thật sự là đồ tốt, ở giai đoạn này tất cả đều được sử dụng nguyên liệu tốt nhất, sau này khi chính thức đưa vào sản xuất tinh gọn, người ta sẽ chỉ suy tính làm sao vừa có thể giữ được hương vị đồng thời sản xuất ra các sản phẩm bằng công nghệ cao.
Tống Thiền tất nhiên không phân biệt được những thứ này, cô chỉ biết, nếu đã là đồ ăn vặt, sao lại còn phải để ý đến sức khỏe nữa.
Cho nên khi cô ăn không hề có một chút gánh nặng nào cả.
Trong một khoảnh khắc, Tống Thiền bắt gặp ánh mắt của Đổng Hiền Năng ở phía trước.
Đổng Hiền Năng giống như động trúng cái gì đó vừa kiêu ngạo vừa hốt hoảng quay đầu lại, đồng thời nuốt một ngụm nước miếng "Ực" một tiếng lớn.
Tống Thiền bị chậm hụt, cô chỉ cảm thấy khó hiểu.
Sau khi ăn xong cái bánh trong tay, Tống Thiền vẫn cảm thấy hơi đói, ánh mắt vô tội nhìn về phía Chung Linh Ngộ.
Sau khi anh nhận được tín hiệu, bàn tay lại thò vào trong ngăn bàn, "Để tớ tìm cho cậu."
Sau đó giống như anh có phép thuật biến ra một chiếc bánh bông lan lòng đỏ trứng.
Cả thế giới của Tống Thiền bừng sáng.
"Sao toàn đồ tớ thích ăn thế này!"
"Hóa ra sở thích ăn uống của hai chúng ta giống nhau!"
"Ai bảo không phải chứ, cậu tốt quá đi thôi, tớ không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới đủ."
"Là tớ phải cảm ơn cậu chứ, cậu đã cùng tớ đi ăn thì thôi lại còn nói sẽ về nhà cùng tớ nữa, tớ mới là người cảm thấy ngại."
"Tớ có nói sẽ về nhà cùng cậu sao?" Tống Thiền nghi ngờ hỏi, khóe miệng dính vụn sô cô la.
Chung Linh Ngộ gật đầu, vẻ mặt ngơ ngác, "Đừng nói là cậu quên đấy nhé?"
"Không, không có. Trường học lúc nào cũng sửa chỗ này sửa chỗ kia, ngày đầu tiên cậu đi học không biết đường về là chuyện rất bình thường," Mặc dù miệng Tống Thiền nói vậy, nhưng cô thật sự không có một chút ấn tượng nào về việc sẽ cùng Chung Linh Ngộ về nhà, "Cậu đi bộ đến trường à?"
"Ừm, tài xế nhà tớ sẽ chờ tớ ở ngã tư."
Trong nháy mắt Tống Thiền bỗng cảm nhận được sự chênh lệch giữa bọn họ.
Mỗi ngày đi học hay tan học cô đều ngồi xe buýt, cậu chủ này ngày ngày đều có xe đưa đón, trong không gian nhỏ thoải mái của xe hơi hẳn là rất thích hợp để đánh thêm một giấc nữa.
Tống Thiền ợ một cái: "Tớ đi rót nước, cậu có muốn lấy nước không?"
Chung Linh Ngộ cười cong mắt, "Không cần đâu, cậu rót cho cậu là được, cẩn thận kẻo bỏng."
Tống Thiền đáp lại một tiếng, cảm thấy bạn học nam này được gia đình giáo dục tốt đúng là khác hẳn, nhìn xem bạn học Chung đối xử với mọi người tốt đến thế nào cơ chứ, chỉ cần một câu quan tâm bình thường thôi cũng khiến hảo cảm của đối phương bùng nổ.
Mà em trai Tống Thanh thì sao? Em cô giỏi nhất là khiến mọi người phát điên, ví dụ như đột nhiên bò như một con giòi trên mặt đất trong bóng tối.
Em trai của chị ơi, sau này khi bước vào xã hội em nhớ nghe thêm các khóa học phổ thông về trí tuệ cảm xúc nhé.
Chung Linh Ngộ luôn tin rằng, một người đàn ông thành công chân chính phải là một quý ông có tác phong nhanh nhẹn, vừa phải có sự điềm tĩnh như đã trải qua hàng nghìn chuyến đi, có sự nho nhã sau khi đọc hết đủ loại thi thư, đồng thời phải có sự dịu dàng và lãnh đạm có thể bao dung cho tất cả các thế hệ.
Sau khi Tống Thiền rời đi, anh lấy một túi đồ ăn lớn từ trong ngăn bàn ra, bắt đầu chia cho mọi người.
Đổng Hiền Năng bị Chung Linh Ngộ chọc chọc sau lưng, lúc đầu còn thấy bực bội, cho đến khi trước mặt xuất hiện một cái bánh chocopie, cậu ta mới ngạc nhiên ngước lên nhìn Chung Linh Ngộ, bối rối hỏi, "Cái này là... Cho tôi sao?"
Chung Linh Ngộ: "Tống Thiền mời cậu, sau này mong cậu sẽ giúp đỡ cậu ấy nhiều hơn."
Đổng Hiền Năng ngơ ngác cầm bánh chocopie trong tay Chung Linh Ngộ.
Chung Linh Ngộ nhờ Trương Học Ân chia đồ ăn vặt cho các bạn xung quanh, đều nói là của Tống Thiền mời mọi người.
Trương Học Ân phát hết chỉ còn một phần cuối cùng, đúng lúc này một thanh niên đeo cặp sách màu đen bước vào trong lớp, trong bộ đồng phục học sinh nhẹ nhàng thoải mái là thân hình rắn chắc mạnh khỏe, vóc dáng cậu bạn đó cũng rất cao, tóc đen ngắn toát lên vẻ lười nhác, cùng hàng lông mi mỏng mềm mại, trông cậu ta như một nhân vật bước ra từ manga của Nhật Bản hay truyện Hàn Quốc, chỉ là mặt mũi có vẻ hơi nhợt nhạt, hình như là đang bị bệnh.
"Cậu khỏi ốm rồi à?"
Trương Học Ân biết cậu ta, có lòng tốt bước tới quan tâm hỏi thăm.
"Ừ, tôi hết sốt rồi, sẽ mau chóng đi học lại thôi."
Chàng trai đó nở nụ cười tỏa sáng.
"Này, Lương Trạc, bánh chocopie."
"Của ai cho thế?"
Lương Trạc nhìn một cái đã cảm thấy đồ này không giống như là đồ của Trương Học Ân.
Trương Học Ân đang nói, "Là của Tống Thiền..."
Một bóng đen vươn tới giật lấy, nháy mắt bánh chocopie đã nằm trong tay một người khác.
Chung Linh Ngộ đứng trước mặt Lương Trạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta: "Xin lỗi, không có chia cho cậu."
Lương Trạc, Chung Linh Ngộ làm sao có thể quên được, tên này là mối tình đầu của Tống Thiền.
--------------------
Chung Linh Ngộ: Có tôi ở đây, cậu còn muốn làm mối tình đầu à?