Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 57

Khóe miệng Chung Linh Ngộ giật giật, anh thật sự rất muốn cười.

''Tống Thiền, em...''

''Một!''

Anh không ngờ Tống Thiền thật sự bắt đầu đếm số, e rằng lời nói sẽ nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng của cô không phải là nói dối.

''Hai!''

''Ba!''

''Anh sẽ không ra nước ngoài!''

Khi Tống Thiền vừa đứng dậy khỏi bàn thì Chung Linh Ngộ tăng tốc độ nói thật nhanh xong năm chữ này.

Chung Linh Ngộ chầm chậm ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Tống Thiền, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cuộc đối đầu kéo dài chỉ kết thúc với việc Tống Thiền từ từ ngồi xuống.

''Không ra nước ngoài gì cơ?''

Loại rượu nếp này có vẻ là loại ngấm chậm, Tống Thiền cảm giác đầu của cô đã không thể quay lại được nữa.

Chung Linh Ngộ thở phào nhẹ nhõm: ''Em không chạy nữa sao?''

Tống Thiền đáp: ''Chưa chắc, còn xem tình huống nữa.''

Chung Linh Ngộ: ''Vậy nếu em còn muốn chạy thì anh sẽ không nói nữa.''

"Em có thể cho anh ba phút, nếu có điều gì không ổn, em vẫn sẽ bỏ chạy.''

Chung Linh Ngộ cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn chơi trò chơi ngây thơ này với Tống Thiền đang say rượu nữa.

Nhưng trên gương mặt anh vẫn thể hiện một sự thỏa hiệp nhất định.

''Anh quyết định học đại học ở trong nước, anh cũng sẽ nộp đơn vào đại học A, học cùng một trường với em.''

Tống Thiền sửng sốt, giống như nghe thấy một tin tức nào đó không thể tin được, một lúc lâu sau cô mới lắp bắp hỏi Chung Linh Ngộ.

''Tại sao? Vì em à?''

''Đúng và không. Ý của anh là, thành thật mà nói, anh muốn được ở gần em hơn, anh không muốn yêu xa với em. Nhưng quyết định này thật sự xuất phát từ ý muốn của anh, chẳng qua là ý muốn này có liên quan đến ý muốn của em, chứ không phải là để đáp ứng ý muốn của em. Cho nên anh mới nói, cũng không hẳn là vì em.''

''Vậy... Vẫn là vì em mà.'' Tống Thiền có chút tự trách cúi thấp đầu xuống.

Chung Linh Ngộ nhẹ giọng nói, và thậm chí có chút nhấn mạnh: ''Không phải là vì em, là vì anh.''

Tống Thiền ngơ ngác nhìn anh.

Chung Linh Ngộ biết bây giờ Tống Thiền vẫn còn chút mơ hồ, cho nên anh càng kiên nhẫn giải thích với cô hơn.

''Em không cần phải tiếc cho anh, anh đưa ra quyết định này là vì muốn được ở bên em nhiều hơn. Anh không thể tưởng tượng được một cuộc sống đi du học ở nước ngoài một mình mà không có em bên cạnh. Điều đó khiến cho anh rất khó chịu, khiến anh tuyệt vọng.''

''Và khi anh đưa ra quyết định này, không phải là vì anh vô trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, dù sao lúc thi đại học anh đã rất nghiêm túc làm bài, và anh biết năng lực của mình nằm ở đâu. Học đại học ở trong nước hay học nghiên cứu tiến sĩ ở nước ngoài không phải cũng giống nhau sao? Học ở trong nước sẽ khiến ta bị tụt hậu so với những người khác à?''

''Vậy nên Tống Thiền à, anh muốn nói với em rằng, anh sẽ không trả một cái giá vượt quá khả năng chịu đựng của mình, anh thà hy sinh rất nhiều thứ chỉ được ở bên em. Nên anh mong em đừng cảm thấy tiếc nuối cho anh, hay thấy áy náy vì điều này. Anh muốn tình cảm của chúng ta, sẽ luôn dựa trên sự bình đẳng làm trụ cột."

Tống Thiền nhìn vào mắt Chung Linh Ngộ, cô có hơi chậm lụt, nhưng cô có thể thấy được trong ánh mắt đầy sự chân thành của anh còn có một chút căng thẳng.

Một lúc sau, dưới ánh mắt thành khẩn của anh, Tống Thiền chậm rãi trịnh trọng gật đầu: "Em hiểu rồi, Chung Linh Ngộ.''

Chung Linh Ngộ cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

''Xuất phát từ tôn trọng, anh ra nước ngoài để thông báo quyết định này với bố mẹ. Bố mẹ anh không thể nào chấp nhận được quyết định, cho nên anh đã phải mất rất nhiều thời gian để thương lượng với bọn họ, không ngờ việc này lại khiến em hiểu lầm.''

Tống Thiền hỏi: ''Anh ra nước ngoài được bao lâu rồi?''

''Hình như là hôm ba mươi.''

''Hôm nay mới là ngày mùng một... Sao mới chỉ có hai ngày thôi?''

Tống Thiền có chút khổ não, mọi cảm xúc sầu muộn của cô đến là vì sở dĩ cô cảm thấy mình bị Chung Linh Ngộ phớt lờ, vậy mà thực tế bọn họ chỉ mới không liên lạc hơn hai ngày, mà cô đã tự suy nghĩ luẩn quẩn rồi mắc lại với suy nghĩ bọn họ sẽ chia tay.

''Đúng vậy, chúng ta chỉ mới không liên lạc hai người, vậy mà em đã cảm thấy anh muốn chia tay với em, có phải em đã quá ỷ lại vào anh rồi không?''

Tống Thiền không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của Chung Linh Ngộ.

''Anh rõ ràng biết mà không chịu nói ra. Sau này sẽ không...''

''Đó không phải là điều anh bận tâm. Tống Thiền, mỗi ngày liên lạc với anh là quyền lợi của em, là bạn trai của em thì anh có nghĩa vụ phải trả lời ngay lập tức, nhưng em không thể kìm nén không gửi tin nhắn cho anh, rồi hai ngày sau trực tiếp nghĩ đến việc chia tay. Nếu em có gì thắc mắc, em có thể trực tiếp gửi tin nhắn cho anh.''

''Bạn trai...? Bây giờ chúng ta đã bước vào một khóa học mới rồi sao?''

Tống Thiền căng thẳng hỏi anh, giọng nói cũng yếu ớt, âm thanh cô phát ra dường như lúc nào cũng có thể bị đám người ồn ào át đi.

''Khóa học mới gì cơ?''

Chung Linh Ngộ mới đầu có chút không bắt kịp chủ đề thay đổi, nhưng rất nhanh sau đó anh đã hiểu được ý của Tống Thiền.

Anh chợt hiểu ra.

''Đúng vậy, anh đã chuẩn bị cho khóa học mới rồi. Vậy Tống Thiền, em có bằng lòng tham gia vào lớp học trải nghiệm tình yêu với tư cách là bạn gái của anh không?''

Trong phút chốc, Tống Thiền vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng hơi nóng nhanh chóng xộc lên hốc mắt cô, gương mặt với nụ cười dịu dàng của Chung Linh Ngộ cũng dần trở nên mơ hồ, tất cả đều mờ đi trước đôi mắt đẫm lệ của cô. Cảm xúc chua xót khổ sở khôn tả đâm thẳng vào trái tim cô, một tiếng ''Hức'' vang len và rồi nước mắt lã chã rơi xuống, sau đó cô đứng dậy, vượt qua cái bàn, lao về phía đối diện, cô vô cùng vui mừng ôm lấy cổ Chung Linh Ngộ, động tác của cô dùng rất nhiều sức, thậm chí suýt chút nữa là đổ cái đĩa lỡn đặt trên bàn.

''Tất nhiên là em bằng lòng rồi! Hu hu hu!''

Tống Thiền lại bật khóc, cực kỳ kích động, buồn vui đan xen lẫn lộn, như đang trút hết những tâm tư kìm nén những ngày gần đây ra.

Chung Linh Ngộ vỗ vỗ lưng Tống Thiền, dỗ dành cô như một đứa trẻ.

''Đăng ký thành công.''

*

Đêm nay mặt trăng và những vì sao dường như treo thấp hơn thường ngày.

Hai người bọn họ bước đi trên con đường mòn, hai bên là rừng ngô xanh mướt, nhìn từ xa sẽ thấy những quả cầu ánh sáng nhỏ mờ mờ tạo thành từ những bóng đèn nhỏ nhà nông dân, trông chúng như những viên kẹo dẻo bán ngoài chợ, mềm mại và ngọt ngào.

Tống Thiền sau khi bị cơn gió lạnh thổi một lúc, cô dần lấy lại tỉnh táo từ trong cơn say.

Cô nghĩ lại hành vi trẻ con vừa rồi của mình, lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ muốn tìm lỗ chui xuống đất.

''Lúc nãy anh nói bố mẹ anh khó chấp nhận lắm à?''

''Ừ.'' Chung Linh Ngộ đáp.

''Vậy phải làm sao bây giờ?''

''Tống Thiền, mối quan hệ của anh với người nhà có thể hơi khác so với những gì em tưởng tượng.''

''Được rồi, vậy em không hỏi anh nữa.''

''Em không cần lo lắng đâu, thật ra chuyện này cũng không có gì phức tạp, khi bọn họ nhìn thấy kết quả thi đại học của anh, bọn họ rồi sẽ đón nhận quyết định này thôi. Nhưng bây giờ anh còn chưa nói cho bọn họ biết, khi nào có kết quả anh sẽ sắp xếp lại giấy tờ, rồi gửi đi một thể.''

''Giấy tờ gì thế?''

''Thông tin về đại học A, điểm thi đại học của anh, lộ trình phát triển của các chuyên ngành khác nhau và các trường anh dự định đăng ký học lên cao sau khi tốt nghiệp đại học trong tương lai. Có thể nói là một phần trong kế hoạch cho cuộc đời của anh.''

''Đây là một cách xử lý thật sự độc đáo.''

''Tống Thiền, có thể em vẫn chưa nhận ra, nhưng anh là người đã từng đứng ở vị trí của một bậc phụ huynh. Anh hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng và vì sao bọn họ không chấp nhận quyết định này của anh. Bọn họ chẳng qua là sợ anh phải đi đường vòng, sợ tương lai anh sẽ xuất hiện những điều không được như ý muốn, sợ anh không có đủ năng lực khiến cho hội đồng quản trị tín nhiệm anh, không quản lý được tập đoàn. Bản kế hoạch cuộc đời này có thể để cho bố mẹ thấy anh không hề quyết định bồng bột, điều đó sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy yên tâm hơn.''

''Em rất vui vì anh có thể giải quyết ổn thỏa mâu thuẫn giữa anh và bố mẹ anh về vấn đề này.''

Tống Thiền không khỏi thở phào khi nghe Chung Linh Ngộ chia sẻ về kế hoạch của anh.

Suy cho cùng, cô cũng sẽ lo lắng nếu như Chung Linh Ngộ vì chuyện này mà cãi nhau ồn ào với bố mẹ anh, sau này khi bố mẹ Chung Linh Ngộ biết cô là nguyên nhân dẫn đến quyết định này của anh, không biết chừng bọn họ sẽ giận cá chém thớt lên cô.

Một mối tình có thể bền vững hay không, việc cân bằng giữa các mối quan hệ giữa các bên là điều vô cùng quan trọng. Đây là bài học đầu tiên Tống Thiền học được.

Mặc dù trời đã tối muộn, nhưng trong căn nhà cũ kỹ vẫn đang rất nhộn nhịp.

Ông bà ngoại của Tống Thiền là những người rất tài năng. Ngày xưa ông bà ngoại cô là những thợ dệt bông nổi tiếng ở khu vực này. Ông bà đã nuôi sống cả gia đình đông con của mình bằng nghề dệt vải thủ công.

Chung Hinh và Chung Thừa rất hào hứng được học hỏi, cùng nhau đi theo cụ ngoại se bông.

Chung Hinh cầm đũa xoắn sợi bông thành hình que dài, sau đó Chung Thừa sẽ dùng lõi sắt để gom các sợi tơ, bà cụ Tống sắp xếp các sợi tơ vào đúng khe trên bánh xe quay tròn để tiến hành dệt, chuỗi công việc hợp tác rất hài hòa.

Nhìn qua có thể thấy Chung Hinh Chung Thừa là những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa, mới đầu tay chân còn vụng về nhưng bà cụ là người hiền hòa, kiên nhẫn dạy dỗ bọn nhỏ.

Chung Thừa thấy thích tính cách của bà cố ngoại, thật ra cậu còn có chút ngạc nhiên, bởi vì Mạnh Miên nói mẹ của bà là một người phụ nữ chua ngoa với chất giọng oang oang, hôm nay khi gặp bà cố ngoại, bà lại là một người rất khác.

Chung Hinh nhỏ giọng đáp lại Chung Thừa: ''Có lẽ người lớn luôn có sự yêu thương nhất định với trẻ con nhà mình. Người ngoài có thể thấy đó là chanh chua đanh đá, nhưng người nhà sống chung với nhau lại rất ôn hòa hiền lành.''

Chung Thừa suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu: ''Ban đầu mẹ cũng từng nói bà ngoại là người ích kỷ chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, nhưng lúc đầu bà đối xử với chúng ta rất tốt. Bất kể là bà ngoại hay bà cố ngoại đều không biết thân phận thật của chúng ta, nhưng bọn họ đều thể hiện những tính cách hoàn toàn khác với thường ngày, đây là máu mủ tình thâm đã ngấm vào máu trong truyền thuyết sao?''

Chung Hinh: ''Anh nói vậy làm em cảm động đó.''

Lúc này bà cụ đi tới trước mặt Chung Hinh Chung Thừa, nhìn tác phẩm trên tay bọn họ, Chung Hinh vội vàng mời bà cụ ngồi xuống.

''Tống Thiền đã nói với bà, các cháu học rất giỏi.''

Chung Hinh không hề khiêm tốn: ''Cháu và anh trai đã luôn nằm trong danh sách năm học sinh giỏi nhất lớp trong một thời gian dài. Ước mơ của cháu là đậu đại học Harvard, còn ước mơ của anh trai là Massachusetts. Ngôi trường này có thể rất khó vào đối với những người khác, nhưng đối với chúng cháu thì là chuyện rất đơn giản ạ.''

Bà cụ Tống nghe rất vui vẻ, miệng cười toe toét: ''Đúng vậy, giỏi quá ta!''

Chung Thừa vội vàng ra hiệu cho Chung Hinh đừng quá kiêu ngạo, Chung Hinh cũng không phản ứng lại Chung Thừa, cô còn nói tiếp: ''Đúng rồi, cháu biết chơi rất nhiều nhạc cụ, đàn cổ, dương cầm, hay các loại kèn, sáo. Anh trai cháu cũng rất giỏi, mặc dù anh ấy không có thiên phú về âm nhạc, nhưng anh ấy có rất nhiều bằng sáng chế cấp quốc gia!''

Bà cụ không ngờ lại có những đứa trẻ còn nhỏ mà đã xuất sắc như vậy: ''Ôi trời ơi, có được những đứa trẻ có triển vọng như mấy đứa, chắc người nhà các cháu nở mày nở mặt lắm đây!''

Chung Thừa nghe bà cụ nói vậy, thì lúc này cậu mới hiểu vì sao Chung Hinh tự dưng ba hoa chích chòe như vậy, cậu lập tức im bặt.

Trong khoảng thời gian và không gian gốc của hai người, bà cố ngoại còn chưa kịp ôm lấy Chung Hinh Chung Thừa thì đã phải rời bỏ thế giới này. Có lẽ Chung Hinh chỉ muốn để cho bà cụ biết được con cháu trong gia đình xuất sắc như thế nào khi bà cụ còn sống, và sau đó... thấy được nụ cười mãn nguyện của bà cố ngoại.

Khi Chung Hinh vẫn còn đang luyên thuyên trên trời dưới đất với bà cụ thì Tống Thiền trở về.

Bà cụ thấy Tống Thiền thì hơi bất ngờ: "Tiểu Thiền, cháu vừa đi ra ngoài à?"

Tống Thiền đáp: "Dạ vâng, cháu ra ngoài đi dạo một vòng."

Ngay sau đó đôi mắt đục ngầu của bà cụ bắt được bóng dáng người đứng sau lưng Tống Thiền: "Ồ, đó là bạn của cháu à?"

Ông cố ngoại là người trầm tính ít nói, nãy giờ ông không hề tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy bà cháu, nhưng lúc này ông cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ liếc nhau một cái, sau đó đi vào trong gian chính.

Chung Linh Ngộ đưa quà đang cầm trên tay ra: "Cháu chào ông, chào bà ạ, cháu là Chung Linh Ngộ."

Ông bà cụ Tống sửng sốt trong giây lát, và chưa kịp có phản ứng gì.

Chung Linh Ngộ liếc nhìn Chung Hinh đứng ở bên cạnh một cái.

Chung Hinh lập tức đứng dậy nhận quà giúp anh: ''Anh đến rồi ạ, anh mang theo quà gì thế! Ha ha ha.'' Vì tình yêu của bố mẹ, Chung Hinh nhắm mắt quay đầu lại cười với ông bà cố: ''Cháu biết anh Chung Linh Ngộ này ạ, anh ấy là người rất tốt!''

Chung Thừa: ''Thật sự rất tốt!''

Chung Linh Ngộ khá hài lòng với biểu hiện này của con trai con gái, khóe miệng khẽ cong lên, liếc mắt tỏ ỷ Chung Hinh có thể lui xuống.

Chung Hinh khẽ "Hừ'' một tiếng.

Tống Thiền ngồi xuống trước mặt bà ngoại, mới đầu cô còn có chút do dự.

Bà cụ Tống thấy vẻ mặt do dự của cháu gái thì quan tâm hỏi: ''Sao thế?''

Lúc này Tống Thiền mới lấy hết can đảm nói với bà ngoại: ''Bà ngoại, Chung Linh Ngộ là bạn trai của cháu.''

Ông cụ Tống nghe thấy vậy thì vội vàng đeo kính lão lên, ngạc nhiên nhìn Chung Linh Ngộ.

Bà cụ Tống thì suy nghĩ một lúc: ''Cháu đã trưởng thành rồi, cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi, cũng đã đến tuổi có thể yêu đương quen bạn trai rồi.''

Tống Thiền kéo tay bà: ''Tương lai con sẽ kết hôn với anh ấy ạ.''

Lời này khiến cho bà cụ có chút hoảng sợ.

Lời này của Tống Thiền tất nhiên còn quá sớm, nhưng vấn đề là, những lời này của cô để nói với ông bà ngoại cũng không phải là sớm. Vừa rồi trên đường về nhà, mặc dù Chung Linh Ngộ không nói rõ ràng, nhưng nếu bảo cô xét về việc cô nên chú ý đến sức khỏe của hai ông bà cụ hơn, cộng với thái độ của Chung Hinh Chung Thừa đối với hai ông bà, có lẽ ở khoảng thời gian đó... Hai ông bà có thể không có cơ hội tham gia đám cưới của cô, thậm chí rất có thể chưa từng nhìn thấy cháu rể Chung Linh Ngộ này của mình.

Với người trẻ, muộn một chút cũng không sao, nhưng đối với người lớn tuổi thì phải tranh thủ lúc còn sớm.

Áp lực đè lên Chung Linh Ngộ cũng rất lớn, dù sao thì trước khi đến đây anh không hề có ý định gặp người lớn trong nhà. Nhưng anh hiểu được nỗi đau ẩn sau lời nói này của Tống Thiền, Tống Thiền vẫn luôn là đứa trẻ hiếu thuận, từ thuở bé đến khi tròn năm tuổi cô đã lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, nên cô có tình cảm rất sâu sắc với ông bà.

Chung Linh Ngộ bắt gặp ánh mắt không mấy tin tưởng của bà ngoại Tống, anh khuỵu gối ngồi xổm xuống, chân thành nhìn vào ánh mắt ông bà: ''Ông, bà, cháu biết lời này của cháu có lẽ còn hơi sớm, Tống Thiền còn trẻ, tương lai có thể sẽ xuất hiện rất nhiều biến số. Nhưng cho dù tương lai có thay đổi thế nào, cháu cũng sẽ đối xử với Tống Thiền thật tốt, cho đến giây phút cuối cùng khi cô ấy rời bỏ cháu.''

Lúc này bà ngoại Tống mới thở phào nhẹ nhõm: ''Bà còn tưởng mấy đứa sắp mở tiệc mừng đến nơi rồi cơ.''

Ông ngoại Tống: ''Ông chỉ muốn nói, trong thôn này chưa từng có tiền lệ mở tiệc mừng đỗ đại học và tiệc cưới cùng một lúc đâu.''

Mặt Tống Thiền đỏ lên: ''Không phải, không phải đâu ạ, ý cháu nói không phải là muốn lập tức kết hôn đâu! Cháu chỉ muốn đưa anh ấy ra mắt cho ông bà nhìn một chút thôi.''

Chung Hinh Chung Thừa đứng ở trong góc, mặt đối diện với bức tường, cười như sắp phát rồ.

''Em phấn khích quá, Chung Thừa à, thân là con gái của bọn họ, em thật sự có thể nhìn thấy khoảnh khắc bố mẹ ước hẹn! Anh nói xem, em có thể coi là phù dâu của mẹ em không!''

''Ý tưởng này được đấy!''

''Đúng không, đúng không nào!'' Chung Hinh vừa nói xong, mắt liếc nhìn về phía cửa, cô ấy vội vàng hô lên.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ nghe thấy tiếng động, cũng quay đầu lại, thì thấy một đám người đông nghẹt đi vào cửa.

Tống Thiền suýt chút nữa bị dọa sợ ngã ngồi xuống đất: ''Mẹ, tại sao có nhiều người đến nhà chúng ta thế ạ?''

Vẻ mặt Mạnh Miên cũng vừa bất ngờ vừa lúng túng: ''Người dân trong thông muốn đến nhà chúng ta họp, thảo luận và đề ra một chính sách mới.''

Bà ngoại Tống ở phía sau nói: ''Đúng rồi, bà quên nói với các cháu, hiện giờ nhà chúng ta là nơi họp của ủy ban thôn. Dù gì, sân sau nhà chúng ta cũng rất rộng.''

Sau một hồi im lặng kỳ lạ qua đi, có người dẫn đầu lên tiếng.

''Tống Thiền, cháu còn nhỏ mà đã thành gia lập nghiệp rồi à?''

''Hay là để bác nói cho cháu thế này nhé, ngày mai sẽ có trưởng thôn lên phát biểu và cảm ơn các học sinh đã xuất sắc thi đậu đại học. Đến lúc đó bác sẽ kéo thằng nhóc đẹp trai này lên sân khấu, đứng cùng với Tống Thiền, chúng ta sẽ làm chứng cho cháu!''

''Ô, ý tưởng này hay đấy, chúc mừng, chúc mừng nha Mạnh Miên!''

''Song hỷ lâm môn!''

''Chuyện này mọi người đều biết hết rồi, không tổ chức đính hôn thì khó là êm xuôi được!''

...

Tống Thiền: Không, đừng mà, cháu không muốn đâu!!!

Bình Luận (0)
Comment