Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 75

"Cuộc gặp gỡ đầy linh cảm sao? Tôi chưa từng nghe qua cách giải thích này. Thông thường, mọi người chỉ nghĩ đến "linh hồn," nhưng chưa ai nhắc đến linh cảm. Đây quả thật là một cách lý giải rất thú vị."

 

"Lúc đó tôi cũng thấy cách dùng phép ẩn dụ này rất tinh tế. Có những cuộc gặp gỡ trên thế giới này, giống như linh cảm bất chợt xuất hiện trong tâm trí của nhà văn, như dòng nước chảy từ nguồn, làm mọi thứ trở nên sáng tỏ thông suốt."

 

"Sáng tỏ thông suốt, cách giải thích này rất phù hợp. Nếu nhà văn kia nghe được lời của Tống tiểu thư, chắc hẳn sẽ rất vui, vì tri âm khó tìm."

 

Hơi ấm trong phòng phủ lên cửa kính một lớp sương mờ. Tống Thiền cầm cốc cà phê, tận hưởng khoảnh khắc chiêm nghiệm từ "sáng tỏ thông suốt." Cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến từ này, nhưng cảm thấy nó rất thú vị, nên tiếp tục suy ngẫm. Đột nhiên, khi nghe thấy câu "tri âm khó tìm," cô thoáng ngỡ ngàng.

 

"Tri âm?"

 

Rõ ràng cô không nghe thấy nửa câu đầu anh nói trước đó.

 

Chung tiên sinh cũng ngẩn ra.

 

Sau đó, một nụ cười lan dần vào ánh mắt anh. Anh nói: "Mỗi người đều là nhà văn của cuộc đời mình, đều có những khoảnh khắc sáng tỏ thông suốt của riêng mình, và cả những tri âm khó gặp."

 

Tống Thiền chớp mắt hai lần, hơi nóng của cà phê khiến lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

 

Nếu Chung tiên sinh mở rộng định nghĩa về nhà văn như vậy, thì nếu anh cũng là một "nhà văn," chẳng phải cô cũng có thể trở thành tri âm của anh sao?

 

Tống Thiền không quá cố chấp với câu trả lời. Lúc này, cô chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp.

 

Trong mùa đông u ám này, cô đã tự thắp lên một mặt trời cho riêng mình.

 

"Ây, sao tôi lại thảo luận về tên của mình lâu như vậy với mọi người cơ chứ, đúng là tự luyến quá." Chung tiên sinh khuấy lớp bọt sữa trên ly cà phê.

 

Tống Thiền mỉm cười, đáp lại câu nói đùa của anh.

 

Sau cuộc trò chuyện sau buổi họp hợp tác kinh doanh hôm đó. Hai người đã tình cờ gặp lại nhau vài lần tại hiệu sách.

 

Dần dần, bọn họ thậm chí còn hẹn giờ chờ đối phương đến.

 

Trong một lần như vậy, hai người đã vô tình bàn luận về ý nghĩa tên của nhau, tiếp nối cuộc trò chuyện dang dở hôm họp vì có người khác ở đó.

 

Chung tiên sinh nói, đây là lần đầu tiên anh gặp người giải thích "Linh Ngộ" thành sự xuất hiện của linh cảm.

 

Còn Tống Thiền cũng lần đầu tiên thấy có người giải thích chữ "Thiền" trong tên cô thành "Thiền quyên" - ánh trăng sáng trên cao, được muôn ngàn vì sao vây quanh.

 

Trong một thời gian dài, mối quan hệ của bọn họ duy trì ở mức độ tăng trưởng ổn định.

 

Ban đầu, bọn họ chỉ thảo luận về sở thích chung: văn học trinh thám và kinh dị.

 

Sau này, trong một dịp nào đó, Tống Thiền không kiềm được mà tiết lộ sở thích rượu vang của mình với Chung tiên sinh.

 

Từ nguyên liệu đến quy trình ủ, Tống Thiền đều có những nhận xét rất độc đáo.

 

Cô nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Chung tiên sinh. Một con sâu nhỏ mang tên "khao khát biểu đạt" đã trỗi dậy trong lòng cô, khiến cô nói liên tục, không ngừng nghỉ. Sự dè dặt mà cô cố gắng duy trì trước đây trước mặt Chung tiên sinh, trong khoảnh khắc ấy, đã tan biến hoàn toàn.

 

Tống Thiền thực sự quá yêu rượu vang.

 

Sau khi rời quán cà phê, hai người đến một quán bar gần đó, trò chuyện đến tận khuya.

 

Sau ngày hôm đó, Tống Thiền hối hận rất lâu.

 

Cô cảm thấy mình đã có chút vượt quá giới hạn và trở nên lo lắng không yên.

 

Cô nhận ra mình đã quá thật thà trước mặt Chung tiên sinh. Đối với một người làm việc trong môi trường chuyên nghiệp, đây không phải là điều tốt, huống chi đối phương không chỉ là bạn đọc sách mà còn là đối tác dự án lần này.

 

Vì vậy, khi Tống Thiền cảm thấy cần xin lỗi Chung tiên sinh vì sự thao thao bất tuyệt lần trước, Chung tiên sinh nói:

 

"Những gì Tống tiểu thư nói, tôi đều rất thích nghe. Tôi cũng yêu rượu vang như cô vậy. Nếu không, sao tôi có thể lập ra Thừa Nguyên được chứ?"

 

Tống Thiền nhìn khuôn mặt của Chung tiên sinh. Trên gương mặt tuấn tú của anh là sự công nhận không thể giả tạo.

 

Cô khiêm tốn nói: "So với Chung tiên sinh thì đúng là múa rìu qua mắt thợ."

 

Anh lắc đầu: "Còn tôi tiếc nuối khi Tống tiểu thư không theo ngành rượu vang."

 

Câu chuyện kết thúc ở đây.

 

Sau ngày hôm đó, Tống Thiền càng hối hận hơn. Sao cô lại đột nhiên xin lỗi anh ấy chứ? Như vậy thật phá hỏng bầu không khí, trông thật giả tạo.

 

Nhưng ngay sau đó, cô lại mâu thuẫn. Sao cô cứ hối hận đi hối hận lại thế này? Sao cô lại cảm thấy như lo được lo mất thế này? Thật nguy hiểm!

 

Tống Thiền cố gắng làm trống rỗng tâm trí.

 

Cuối năm, các công ty đều bận rộn. Tống Thiền đã rất lâu không đến hiệu sách.

 

Tết năm nay, Tống Thiền vẫn không có ý định về quê.

 

Vài ngày trước giao thừa, Tống Thiền gọi điện về nhà dò ý bố mẹ, nhưng không nghe thấy sự mong mỏi gặp con gái trong giọng nói của bọn họ.

 

Tống Thiền từ bỏ ý định về quê ăn Tết, nhìn vào lồng ngực mình, cô nhận ra trái tim ấy đã trở lại trạng thái lạnh lẽo như trước.

 

"Mày thật nhẫn tâm, Tống Thiền à. Ngay cả cha mẹ mình mà cũng có thể vứt bỏ."

 

"Trên đời này làm gì có đứa con nào như mày chứ?"

 

Mùng Một Tết, khách hành hương từ khắp nơi nườm nượp đến chùa Kim Đỉnh.

 

Hằng năm, rằm tháng Bảy, mùng một Tết, và Tết Trung Thu là những thời điểm chùa Kim Đỉnh nhộn nhịp nhất.

 

Tại sao Tống Thiền biết điều này?

 

Bởi vì cứ cách một thời gian, cô lại đến chùa Kim Đỉnh để tĩnh tâm vài ngày, ít thì ba đến năm ngày, nhiều thì nửa tháng.

 

Việc cô làm cũng không phức tạp, giống như một tình nguyện viên trong chùa: quét lá rụng, dọn dẹp hương tàn, hay gõ chuông vàng khi người khác lễ bái.

 

Ngày mùng một Tết năm nay, Tống Thiền nhận được một nhiệm vụ mới, cô được giao việc hướng dẫn khách hành hương đi thắp đèn.

 

Hương khói tại chùa Kim Đỉnh vô cùng tấp nập, người dân ở Dịch Thành đều nói rằng chùa này rất linh thiêng, đặc biệt là Bồ Tát nơi đây rất "mát tay" trong các lĩnh vực học tập và sự nghiệp.

 

Các loại đèn cầu nguyện ở đây được phân loại rõ ràng: có "Đèn Trạng Nguyên bảng vàng đề tên", "Đèn thi đỗ Thạc sĩ", "Đèn phất lên mười dặm gió xuân"... Đủ loại đa dạng, không kể xiết.

 

Giá cả thì từ vài đơn vị, hai con số, ba con số, thậm chí lên đến bốn con số. Dịch vụ ở chùa rất chu đáo, thay đèn hàng ngày, có người chuyên phụ trách, đảm bảo sự hài lòng cho khách hàng.

 

Tống Thiền thuộc làu làu các loại đèn, công dụng và giá cả. Khi giới thiệu với khách hành hương, cô nói năng rành mạch, rõ ràng, buổi sáng đã bán được sáu chiếc đèn Trạng Nguyên với giá ba con số.

 

Cô thậm chí còn nghĩ mình có tiềm năng làm nhân viên bán hàng.

 

Nhưng rồi tự nhủ: Dừng lại, điều đó cho thấy mình chưa đủ thành tâm.

 

Doanh số tốt thì liên quan gì đến cô, tất cả là nhờ vào sự "chuyên nghiệp" của Bồ Tát mà thôi.

 

Một cô bé đồng nghiệp cũng làm tình nguyện thấy Tống Thiền khô cả miệng vì nói nhiều, liền đưa cho cô một ly nước: "Chị ơi, để em làm giúp chị nhé."

 

Tống Thiền gật đầu, đi sang bên cạnh để thêm dầu vào đèn, tiện thể xem đèn nào tắt thì thắp lại.

 

Ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt nghiêng của cô. Trong đại điện tối đen, chỉ có ánh sáng từ những ngọn nến, nhưng không khí lại trang nghiêm và yên bình, khiến lòng người lắng dịu.

 

Tống Thiền chăm chú nhìn vào ngọn lửa, vừa cầm lọ dầu quay người thì va vào một người. Cô vội vàng nói: "A Di Đà Phật."

 

Người đối diện học theo dáng vẻ của cô, cũng vụng về thốt lên: "A Di Đà Phật." Sau đó hỏi cô: "Tống tiểu thư đây là nhìn thấu hồng trần rồi sao?"

 

Tống Thiền ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Qua làn khói mờ, cô thấy một đôi mắt sâu thẳm, trong đó dường như còn chứa đựng cảm xúc đặc biệt, có thể là lo lắng, hoặc sốt ruột.

 

Chung tiên sinh sau khi nói xong, người đàn ông đứng phía sau anh cũng kinh ngạc hỏi: "Cậu quen biết với cả người ở trong chùa từ khi nào thế? Nhưng mà, đây cũng đâu phải là am ni cô?"

 

Tống Thiền đáp: "Tôi không phải người tu hành ở đây, chỉ là thỉnh thoảng đến chùa tĩnh tâm, làm tình nguyện chút thôi." Rồi quay sang Chung tiên sinh mỉm cười: "Cũng không phải nhìn thấu hồng trần, làm tình nguyện xong, tôi vẫn phải trở về với hồng trần chứ."

 

Cô nói đùa.

 

Chung tiên sinh dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tống Thiền, ánh mắt anh dịu dàng hẳn đi.

 

Ngọn đèn dầu trong tay phát ra tiếng lách tách, Tống Thiền bừng tỉnh: "Chung tiên sinh muốn thắp đèn gì?"

 

"Thắp... Đèn nhân duyên, có không?"

 

"Ấy, không phải cậu nói đầu năm cần vận may sao..." Người bạn đứng sau Chung tiên sinh nhìn thấy ánh mắt giao nhau giữa hai người họ, cuối cùng hiểu ra điều gì đó, giọng điệu nhỏ dần ở nửa câu sau.

 

Tống Thiền khẽ lắc đầu, cười: "Đèn đó thuộc về đạo quán dưới núi."

 

Người bạn bông đùa: "Chùa này còn biết chuyên môn hóa dịch vụ cơ à." Rồi nhận ra lời nói của mình có phần đùa cợt, anh chắp tay trước tượng Phật, thành kính cúi đầu: "Tôi sai rồi."

 

Sau đó anh ta hé một bên mắt, lén lút liếc nhìn Tống Thiền, rồi bổ sung thêm.

 

"Đừng vì mấy lời nói nhảm của tôi mà làm hỏng mối lương duyên tốt đẹp của Linh Ngộ nhà tôi.''

 

"A Liễu!''

 

Chung Linh Ngộ huých khuỷu tay vào người đàn ông được gọi là "A Liễu" kia.

 

Tống Thiền không nhịn được cười, nhưng may mắn là cô không để lộ quá nhiều cảm xúc. Cô dùng khăn lau tay, rồi dẫn Chung Linh Ngộ và A Liễu ra khỏi đại điện.

 

Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, trong hồ Quan Âm, vài con cá thong dong vẫy đuôi bơi lội, trông vô cùng nhàn nhã.

 

A Liễu móc ra một đồng bạc, rồi nhanh nhẹn ném thẳng vào miệng chai của Quan Âm.

 

Tống Thiền ngạc nhiên: "Anh ném giỏi thật đấy, suốt cả năm chai này cũng không nhận được đến hai đồng tiền đâu."

 

A Liễu đáp: "Thế này đã là gì đâu, Linh Ngộ còn ném chuẩn hơn tôi nhiều."

 

Chung tiên sinh nhận lấy đồng bạc từ tay A Liễu, chắp tay cầu nguyện một điều ước, rồi nhẹ nhàng ném về phía trước. Miệng chai dường như có lực hút, "vút" một tiếng, đồng bạc trượt thẳng vào trong.

 

Thậm chí, đồng bạc không hề chạm vào mép chai, mà lướt qua lỗ nhỏ ở giữa, xoay tròn rồi rơi vào bên trong, hoàn hảo không chê vào đâu được.

 

Tống Thiền quay lại chúc mừng: "Xem ra điều ước của Chung tiên sinh sắp thành hiện thực rồi."

 

Trong đôi mắt của Chung Linh Ngộ tràn ngập niềm vui khó tả. Anh nhìn Tống Thiền đang cười, khóe miệng anh cũng nhếch lên: "Phải không, vậy nhờ cô quan tâm thêm nhé."

 

Tống Thiền chưa hiểu hết ý, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Chung tiên sinh trong trẻo như dòng nước xuyên qua rừng cây, ánh mắt sáng ngời như ánh nắng len qua đám mây trong xanh, trái tim cô bất giác đập loạn nhịp.

 

Sự rối loạn này, ngay cả tiếng kinh kệ của chùa Kim Đỉnh cũng không thể làm dịu lại.

 

A Liễu bên cạnh ho khẽ một tiếng, âm thanh đầy ẩn ý khiến gương mặt Tống Thiền đỏ ửng hơn.

 

Đến trưa, chùa phát cơm chay.

 

Tống Thiền bận rộn làm việc nên tạm thời tách ra khỏi Chung Linh Ngộ và A Liễu.

 

Cô không biết Chung Linh Ngộ còn ở Kim Đỉnh Tự hay không, mà điện thoại lại đang sạc trong nhà ăn, cũng không tiện gọi điện.

 

Khoảng hơn bốn giờ chiều, khách hành hương dần dần rời đi, Tống Thiền mới có thời gian nghỉ ngơi. Cô ra ngoài đại điện phơi nắng, chơi với chú mèo nhỏ, thì bất ngờ thấy có người bước lên từ bậc thang xiên ở bên hông.

 

Cô nhận ra ngay chiếc áo len to màu xanh lam bảo thạch, là áo của Chung tiên sinh. Động tác vuốt ve mèo của Tống Thiền khựng lại, ánh mắt dõi theo bóng dáng ấy bước lên. Lúc ở trong đại điện tối đen, cô không nghĩ chiếc áo này đẹp đến vậy, nhưng giờ đây dưới ánh mặt trời mùa đông dịu dàng, nó trông như một viên đá quý màu xanh lam rực rỡ, đầy sức hút, mang theo ma lực khó cưỡng.

 

Vốn dĩ Chung tiên sinh trong bộ vest thắt cà vạt đã toát lên vẻ trưởng thành, thông thái, phong độ. Nay khoác lên mình màu sắc tươi sáng, càng làm nổi bật làn da trắng của anh. Cổ tay áo sơ mi bên trong được xắn lên một cách vừa thoải mái vừa chỉnh chu, anh bước qua vũng nước đọng, phảng phất khí chất mạnh mẽ tựa như băng va vào pha lê, tràn đầy ý chí và sức sống.

 

"Chúng tôi đến chào cô một tiếng, giờ chúng tôi phải xuống núi rồi."

 

"Gọi điện nói là được mà, sao lại phiền anh đến đây để nói thế này?"

 

"Vậy khi nào Tống tiểu thư định quay lại chốn hồng trần? Dù sao, tôi cũng không dễ gì mời được một vị cư sĩ đang tĩnh tu như cô."

 

Tống Thiền đáp lại câu nói đùa nhẹ nhàng của anh:

 

"Ngày mốt tôi sẽ xuống núi."

 

"Tống tiểu thư nhớ mang theo rượu mới ủ cho tôi đấy nhé, đây là cô đã hứa trước đó rồi."

 

"Được thôi."

 

"Vậy hẹn thế nhé, cuối tuần sau tôi lại hẹn cô, không gặp không về."

 

Tống Thiền mỉm cười vẫy tay, cũng khẽ nói: "Không gặp không về."

 

Nhưng Chung tiên sinh và A Liễu tiên sinh đã đi mất, có lẽ không nghe thấy.

 

Khi tiếng chuông chùa chiều tà vang lên vài hồi, Tống Thiền nhìn chuông gió treo ở góc mái chùa lay động theo gió.

 

"Phải làm sao đây, ở đây tôi cũng không thể ở lại lâu thêm được nữa."

 

Trước kia, tiệm sách là nơi cô tìm đến để bình tâm. Từ khi Chung tiên sinh xuất hiện ở đó, cô không thể ở lại tiệm sách được nữa.

 

Kim Đỉnh Tự cũng là nơi cô tìm kiếm sự an ủi về tinh thần, nhưng hôm nay Chung tiên sinh đến rồi rời đi, cô cũng chẳng thể yên lòng mà ở lại chùa thêm.

 

Nơi nào Chung tiên sinh từng đến rồi rời đi, cô đều không muốn ở lại lâu hơn nữa.

 

Nơi nào không có Chung tiên sinh, cô cũng chẳng muốn ở.

 

Người đàn ông này, từ lúc nào không hay, đã bắt đầu chiếm lấy cuộc sống của cô, quấn chặt lấy linh hồn cô.

 

Anh dường như ở khắp mọi nơi trong cô, mọi lúc cô đều nhớ đến anh.

Bình Luận (0)
Comment