Gió mùa đông ở bên sông thật sự lạnh đến mức khiến người ta như muốn mất cả cái mạng già.
Trên bàn kính ngoài ban công chất đầy chai rượu, Yến Vi Tang co ro trong áo khoác lông chồn, cuộn tròn lại thành một đống nho nhỏ. A Liễu ôm lấy cái lò sưởi, sụt sịt mũi, ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn người đau lòng ngồi đối diện.
"Hay là… Chúng ta tìm chỗ nào ấm áp hơn để uống nhé?"
"Tôi muốn để gió sông mùa đông thổi tỉnh cái đầu bị tình yêu làm mờ mịt này."
Bàn tay đỏ bừng vì lạnh của Chung Linh Ngộ đè trên mặt bàn. Anh khom lưng xuống, không biết vì lý do gì mà run lên từng cơn.
A Liễu cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Chuyện này chỉ có thể trách cậu thôi, không phát huy tốt. Có ai giỏi tán tỉnh mà lại tán đến mức biến người ta thành nhân viên cấp dưới đâu chứ?"
"Nhưng cô ấy khen tôi mà, khen đến mức tôi đôi lúc tự hỏi, trong lòng cô ấy tôi có thật sự tốt đến thế không? Cô ấy khen đến mức gần đây tôi cứ lâng lâng. Nếu đây không phải là yêu thì còn là gì nữa! Từ lời nói đến hành động, từ khóe miệng đến ánh mắt, tôi nhìn rõ ràng từng chút một." Chung Linh Ngộ dùng hai ngón tay cong lại, chỉ vào đôi mắt mình, ánh mắt sắc bén như răng nanh của một con rắn, đầy độc địa.
A Liễu: "Có khi nào cậu nhìn nhầm không?"
Yến Vi Tang: "Có khi nào là cậu tự tưởng tượng, người ta hoàn toàn không thích cậu, chỉ là vì đồng cam cộng khổ mà nảy sinh chút tình cảm đồng nghiệp thôi?"
A Liễu: "Hoặc có thể cô ấy chỉ đơn giản ngưỡng mộ tài năng của cậu? Dù sao thì cũng không phải là tình yêu nam nữ thật sự."
Chung Linh Ngộ sau khi nghe những lời đó, bộc phát ra câu y hệt Tống Thiền từng nói: "Nếu tất cả những điều này không phải là thật, thì nói cho tôi biết, cái gì mới là thật? Rốt cuộc, cái gì mới là thật?"
Sau một đêm dài oán thán, hôm sau Chung Linh Ngộ vẫn xách cặp đi làm.
Doanh số công ty trong quý vừa rồi lại đạt đỉnh cao mới, điều này đồng nghĩa với việc nhờ sự nỗ lực không ngừng của Chung Linh Ngộ và Tống Thiền, công ty đã vượt qua được nguy cơ phá sản.
Vì vậy, Chung Linh Ngộ cho rằng bữa tiệc mừng công hôm qua vô cùng ý nghĩa, là một cơ hội tốt để tỏ tình.
Còn cô Giám đốc Tống, người từng có chút tình ý với anh qua chiếc bánh đậu đỏ bọn họ chia nhau, hôm qua đã kéo tay áo anh, lòng tràn đầy hân hoan vì thành công, phấn khích đến mức như muốn nhảy lên.
Công ty vượt qua khó khăn, cộng với tâm trạng hưng phấn của cô, vòng quay khổng lồ chạm đỉnh cao nhất, hoa anh đào đúng lúc rơi như mưa. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.
Thế nhưng, trong một thời điểm "hoàn hảo" như vậy, sau khi nói ra câu ấy, anh không chỉ bị từ chối thẳng thừng mà còn bị mắng là "bị điên".
Anh đúng là đã mất trí mới chọn ngày làm việc để tỏ tình, không chờ đến cuối tuần để xoa dịu trái tim yếu đuối sau khi thất tình.
Phòng thư ký công ty, nhìn thấy tổng giám đốc bước ra từ thang máy với khuôn mặt đen như than, ai nấy đều lặng lẽ cúi đầu làm việc.
Chưa từng có vị sếp nào mà mặt mũi lại còn u sầu hơn cả nhân viên.
Thêm vào đó, mắt anh đỏ hoe, sưng húp, cứ như vừa bị tình yêu đấm cho một cú chí mạng.
Hôm nay, Chung Linh Ngộ rất không muốn nhìn thấy Tống Thiền ở công ty.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến. Vừa ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu xử lý tài liệu, Tống Thiền đã ôm tài liệu bước vào.
Tống Thiền không hề có chút cảm giác áy náy nào, rất tự nhiên đặt một cốc latte caramel lên bàn anh, giọng ngọt ngào: "Hôm nay tôi đổi hương vị khác cho anh, sẽ dễ kích thích dopamine hơn."
Chung Linh Ngộ không ngẩng đầu lên: "Mang đi đi."
Anh lật tài liệu: "Không muốn nhìn thấy em."
Tống Thiền ra vẻ rầu rĩ như đưa đám: "Thế thì phải làm sao đây? Hôm nay bộ phận nghiên cứu phát triển tổ chức họp ra mắt sản phẩm mới, anh không đến à? Sản phẩm này rất quan trọng với tôi đó."
Chung Linh Ngộ lạnh lùng nói: "Rất quan trọng với cô, vậy thì liên quan gì đến tôi?"
Giám đốc Tống đáp: "Ý kiến của anh rất quan trọng với tôi."
"Hừm, đồ phụ nữ hư tình giả ý."
"Tôi đảm bảo tôi luôn chân thành với anh, mọi lời khen dành cho anh đều xuất phát từ tận đáy lòng."
Bàn tay đang ký tên của Chung Linh Ngộ dừng lại, hàng mi khẽ rung, nhưng vẫn không chịu nhìn vào khuôn mặt dày dạn của cô: "Đến giờ mà cô vẫn nói mấy lời vô trách nhiệm thế này sao?"
Giám đốc Tống nói: "Tôi luôn trung thành với anh, yêu anh yêu cả công ty. Vì có anh trong công ty nên tôi mới thích đi làm."
Trước khi Chung Linh Ngộ tức đến mức định ném bút, Tống Thiền nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.
Trước khi đi, cô còn không quên vịn cửa, nở nụ cười đầy cưng chiều: "Sếp ơi, cười lên đi nào, vẻ mặt lạnh lùng của một tổng giám đốc bá đạo không hợp với anh đâu, nghe lời nha."
Cơn giận của Chung Linh Ngộ không biết phát tiết ra sao, bàn tay nắm chặt cây bút máy run rẩy. Nếu anh có nội công, sàn nhà công ty chắc đã bị chấn động nứt toác rồi.
Giám đốc Tống, chẳng hiểu sao lại quay lại, xuất hiện bên ngoài cửa kính, cô áp sát mặt vào kính cười một cách kỳ lạ, khiến người ta dựng tóc gáy: "Quên nói, bộ vest hôm nay của sếp là đồ mới đúng không? Trông thật hợp, tôn lên làn da trắng, gương mặt đẹp trai, dáng người cân đối, thật tuyệt vời, đẹp trai quá đi!"
Chung Linh Ngộ lập tức kéo rèm lại, giận đến mức đôi mắt ướt đẫm nước: "Đi làm đi, đừng có đứng sau lưng mà rình tôi nữa!"
Dựa vào việc tôi thích cô, cô liền được đằng chân lân đằng đầu, phải không!
Cuối năm, các buổi tiệc xã giao lớn nhỏ trong nhiều lĩnh vực lần lượt được tổ chức, là thời điểm mở rộng quan hệ và tìm kiếm cơ hội kinh doanh mới.
Lần này, Thừa Nguyên nhận lời mời tham gia một bữa tiệc giới thượng lưu, do người giàu nhất Dịch Thành tổ chức. Người này sở hữu công ty bất động sản với giá trị thị trường lên đến hàng trăm tỷ. Những người đến dự gồm các công ty lớn hàng đầu, cùng những nhân vật nổi tiếng cả trước và sau màn ảnh.
Tống Thiền khoác lên mình chiếc váy dài màu tím cao cấp, khoác cánh tay của vị sếp đẹp trai, cùng bước vào hội trường lộng lẫy như hoàng cung, ánh hào quang rực rỡ khiến người ta hoa mắt.
Mặc dù cô có thể gọi đây là lần được mở mang tầm mắt, nhưng nhờ kinh nghiệm xã giao trước đây, cô vẫn có thể giữ được phong thái tự nhiên, thậm chí còn tranh thủ thời gian trêu đùa sếp mình: "Sếp không có bạn gái sao? Sao lại phải dẫn theo người giả tạo như tôi làm bạn nhảy thế này?"
Ánh mắt đen như bảo thạch của ông chủ liếc xuống: "Cô nói thêm nữa tôi không thèm quan tâm đến cô đâu."
Giám đốc Tống lập tức làm ra vẻ mặt tội nghiệp, nắm tay nhỏ đặt dưới cằm: "Sợ quá đi."
Chung Linh Ngộ, luôn giữ phong thái điềm đạm, bỗng khẽ "chậc" một tiếng khinh thường, quay mặt đi, nhưng lại hiện lên nét mặt như đang giận dỗi.
Tống Thiền ngẩng đầu nhìn thấy, trong lòng lại mặt dày không biết xấu hổ nghĩ thầm: Sếp vừa đẹp trai lại còn đáng yêu, đúng là hiếm có khó tìm.
Cô cũng không hiểu tại sao, ngay cả khi anh nổi giận, cô cũng chẳng thấy giận.
Tình cảm dành cho vị sếp mà cô yêu quý ngày càng trở nên kỳ lạ, nếu trước đây chỉ là người hâm mộ vì công việc, thì bây giờ rất có thể đã trở thành người hâm mộ theo kiểu mẹ bỉm với con trai nhỏ rồi.
Đáng chết thật, người đàn ông quyến rũ này khiến cô không còn bình thường nữa rồi.
Chung Linh Ngộ ngoài miệng thì đe dọa Tống Thiền rằng nếu cô không ngoan ngoãn khoác tay anh, đi theo phía sau anh, thì anh sẽ không quan tâm đến cô nữa.
Nhưng Chung Linh Ngộ đã đánh giá thấp mức độ được yêu mến của mình.
Về sau, tại bữa tiệc, anh đã bị cuốn vào vòng xoáy của đám đông và khó mà thoát ra được.
Chung Linh Ngộ, có chút không chống đỡ nổi, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng giám đốc Tống, hy vọng cô có thể đứng ra nói gì đó trước mặt những người muốn làm bố vợ, con dâu, mẹ vợ hay anh vợ tương lai của anh, để giúp anh thoát khỏi cảnh này.
Miệng anh vừa từ chối khéo lời đề nghị của một vị giám đốc muốn giới thiệu con gái mình, vừa vươn cổ tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy người phụ nữ khiến anh nhớ nhung khôn nguôi.
Người phụ nữ này, vẫn như mọi khi, nhẫn tâm vô tình, đang bỏ mặc anh, vui vẻ trao đổi số liên lạc với một người đàn ông khác.
Tên đàn ông đó, chiều cao không bằng anh, ngoại hình không bằng anh, cách nói chuyện và hành xử cũng không bằng anh, ngay cả chiếc đồng hồ trên tay cũng chẳng thể so với chiếc Rolex của anh!
Hửm? Tại sao Giám đốc Tống lại để mắt đến loại đàn ông như vậy? Rõ ràng cô xứng đáng với một người tốt hơn! Ví dụ như vị sếp vừa tài năng vừa đẹp trai cách đó mười mét!
Sau một khoảng thời gian nổi giận, cuối cùng Chung Linh Ngộ cũng bình tĩnh lại, nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được một nỗi thất vọng trống rỗng, giống như nước đọng chết lặng.
Anh cúi đầu, ánh mắt buồn bã, lặng lẽ đứng một mình ăn đồ ăn. Tống Thiền bước đến, hỏi: “Ây da, người sếp tài sắc vẹn toàn của tôi đang làm gì vậy?”
Chung Linh Ngộ không thèm để ý đến cô.
Tống Thiền không nhận ra điều đó: “Cái bánh tart trứng kia ngon lắm, lấy cho tôi một cái đi.”
Chung Linh Ngộ làm như không thấy, cho bánh tart vào đĩa của mình rồi quay lưng bỏ đi.
Lúc này Tống Thiền mới nhận ra tính khí trẻ con của sếp tái phát rồi.
Cô nghĩ có lẽ vì lúc nãy bận nói chuyện với nhà cung cấp nho về giống cây mà không theo sát người sếp yếu đuối về tinh thần, cần được quan tâm này, nên khiến anh không vui, quyết định phớt lờ cô.
Tống Thiền đuổi theo để dỗ dành, nhưng lần này Chung Linh Ngộ kiên quyết không thèm để ý cô.
Một nghìn từ khen ngợi không lặp lại bỗng im bặt sau lưng. Chung Linh Ngộ nhẫn tâm đi một mạch ra cửa khách sạn, cuối cùng không kiềm chế được mà quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy cô gái đang dựa vào tường, kiểm tra gót chân bị đau.
Tống Thiền không thấy việc này là vấn đề lớn, cô biết sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra nên lúc nào trong túi cũng có sẵn băng cá nhân.
Đúng lúc cô định tìm băng cá nhân thì một bàn tay luồn dưới khủy chân cô, sau đó cô bị bế lên ngang người lên.
Người đàn ông lịch sự dùng áo khoác bọc lấy váy cô, bước đi mạnh mẽ, ánh mắt không dao động, đặt cô vào chiếc xe sang xịn mịn của mình.
Tài xế đã mua thuốc mang đến. Tống Thiền định với tay nhận, nhưng Chung Linh Ngộ đã nhanh tay hơn cầm lấy.
Anh thành thạo đổ dung dịch sát trùng ra, thổi nhẹ từng chút một, lau vết thương cho cô, rồi cẩn thận dán băng cá nhân lên.
Từ đầu đến cuối, anh không nói một lời, động tác thì dịu dàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Tống Thiền có chút lúng túng, gượng gạo cười và cảm ơn: “Wow, sếp là người tốt nhất thế giới này luôn!”
Chung Linh Ngộ ngẩng lên nhìn Tống Thiền, nắm lấy bàn chân lạnh giá của cô. Lòng bàn tay ấm áp làm tim Tống Thiền đập loạn nhịp, cảm giác ngứa ngáy khiến cô vô thức rụt lại, nhưng lại bị anh giữ chặt, không chịu buông.
Ánh mắt của Chung Linh Ngộ rực lửa: “Tôi không chỉ có thể làm người sếp tốt nhất trên đời, mà còn có thể làm người bạn trai tốt nhất, em có tin không?”
Bầu không khí trong xe im lặng. Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, đầy khao khát.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, mang theo một sức hút làm người ta dễ dàng lạc lối.
Tống Thiền cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, bỗng dưng bước hụt vào một cái hố, tim cô rơi mạnh xuống, tầm nhìn đen kịt trong giây lát, lưng đẫm mồ hôi.
Xong rồi, lại rung động với sếp mất rồi.
Một thứ tình cảm đã từng tàn lụi nay lại bùng cháy, mạnh mẽ lan tràn khắp nơi, đốt cháy và làm tan chảy cô.
*
Dẫu vậy, Tống Thiền nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là cảm xúc bốc đồng nhất thời.
Vì vậy, cô kìm nén cảm xúc, giữ khoảng cách và im lặng với sếp.
“Tống Thiền, cô đã trưởng thành rồi, phải học cách không yêu đương mới trở nên mạnh mẽ.”
Công việc tốt thế này, người sếp tốt như vậy, cuộc sống tốt đẹp thế này, nếu để tình cảm xen vào, một khi chia tay, tất cả sẽ tan thành mây khói.
Tâm lý đó kéo dài được ba tháng, cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện, phá tan mọi thứ.
Người phụ nữ tên Yến Vi Tang, trò chuyện vui vẻ với sếp, còn đưa cả cơm hộp tự làm cho anh ăn.
Thư ký đi ngang qua, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Tống Thiền, cảm thán: “Đối tượng xem mắt của sếp, đẹp thật đấy!”
Tống Thiền không hiểu tại sao thư ký lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý khi nói câu này, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô lặng lẽ chịu đựng cảm giác ngột ngạt này, làm như không có chuyện gì xảy ra, mang rượu mới đến nhà sếp để thử nghiệm.
Cô và Chung Linh Ngộ vốn là cộng sự thân thiết, từng cùng nhau đối mặt với khủng hoảng công ty. Nhà của sếp với cô chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ như một văn phòng khác mà thôi.
Ngày hôm đó, bọn họ tranh cãi về hương vị của rượu mới. Chung Linh Ngộ nói ngọt một chút sẽ tốt hơn, còn Tống Thiền khăng khăng đắng hơn mới ngon.
Trong vấn đề này, cô bỗng trở nên cố chấp một cách kỳ lạ, như đang giải một bài toán khó. Cô nếm đi nếm lại từng ly rượu, đến mức hơi say mà không nhận ra.
“Sếp, tôi tỉnh táo lắm, không hề say! Anh đừng lấy lý do đó để phủ nhận công sức của tôi!”
Do quá kích động, cô vô tình đá trúng góc bàn, đau đến mức rơi nước mắt ngồi lại ghế sofa.
“Cô bị thương rồi, để tôi lấy thuốc cho.”
“Anh quay lại đây!” Tống Thiền tức giận hét lên, vẫn muốn tranh luận với Chung Linh Ngộ về vấn đề rượu nho. Rõ ràng hôm nay cô có ý chí chiến thắng rất mạnh mẽ: “Tôi còn chưa nói xong!”
Một kẻ say rượu lại có sức mạnh đáng kinh ngạc, Tống Thiền túm lấy cổ áo của Chung Linh Ngộ, kéo anh ngã thẳng xuống sofa.
Nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ, mở to của người đàn ông ngay trước mặt, Tống Thiền thoáng chút mơ hồ.
Vừa rồi mình định tranh luận cái gì nhỉ? Cô không thể nhớ ra được.
Chung Linh Ngộ ngồi thẳng dậy, thoắt một cái, anh đã lấy lại được vẻ điềm tĩnh: “Vậy em nói đi, tôi nghe đây.”
Nói thì nói vậy, nhưng anh lại nắm lấy chân Tống Thiền, nhặt một viên ngọc mát lạnh, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, giúp cô giảm sưng.
Trong tình huống này, ai mà còn suy nghĩ được nữa!
“Bạn gái của anh không giận sao?”
“Ai là bạn gái tôi?”
“Cô Yến á.”
“Tôi và cô ấy không hợp nhau. Tôi có người mình thích rồi.”
“Ồ.”
“Đáng tiếc là người đó không thích tôi, còn mắng tôi bị điên.”
Tống Thiền sững người, lúc này mới nhận ra điều gì đó.
Chung Linh Ngộ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ tự giễu: “Vậy nên em có nghe thấy tiếng nước trong cái đầu bị úng nước của tôi không? Bị mắng thậm tệ như vậy mà giờ vẫn đang xoa bóp chân cho người ta đây.”
Tống Thiền chỉ cảm thấy cơn choáng váng kéo đến, toàn thân nóng bừng, cảm giác chua xót và ngọt ngào tràn ngập lý trí của cô: “Vậy bây giờ anh vẫn thích cô ấy chứ?”
Chung Linh Ngộ nhìn thẳng vào mắt Tống Thiền, đôi con ngươi đen láy khẽ run lên, tựa như cánh bướm đang vỗ nhẹ: “Vẫn thích.”
Cánh bướm bay thẳng vào trái tim Tống Thiền.
Cô kéo cà vạt của anh, chặn môi anh lại.
Người đối diện rõ ràng vô cùng sửng sốt: “Tống Thiền, em...”
“Đừng nói gì cả!”
Những ngón tay thon dài như ngọc quấn qua vài vòng, từng chiếc cúc áo được mở ra, để lộ phần cơ bắp rắn chắc và rộng lớn.
Đôi tay mềm mại luồn qua cánh tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét phập phồng.
Giương cung bạt kiếm, vai kề cổ, ngay sát ngòi nổ.
Chung tiên sinh, một người đàn ông luôn điềm tĩnh và già dặn trong thương trường, hóa ra trên giường lại thuần khiết hơn nhiều so với tưởng tượng. Thậm chí, anh còn thành thật thừa nhận bằng giọng nói trầm ấm, quyến rũ bên tai cô: “Tống tiểu thư, xin bỏ qua cho, anh không rành chuyện này.”
Nhưng lời nói lại mang chút làm nũng mềm yếu, anh khẽ cọ nhẹ hai cái sau tai cô.
“Vậy sao lúc trước anh theo đuổi em lại tỏ ra thành thạo như thế?”
“Tất cả đều nhờ tình yêu sâu đậm dành cho Tống tiểu thư.” Sau đó, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô: “Là em khiến anh không thầy mà giỏi.”
Khi đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ khiến da đầu tê dại.
Lúc này, sự hòa quyện giữa hai người khiến tầm nhìn của Tống Thiền tối sầm lại sau từng cơn sóng nhiệt dâng trào.