Người Chồng Hiến Thận - Ngư Du Thập Tứ Châu

Chương 9

Trước đây, vì mãi không có con, tôi không chỉ tự mình đi kiểm tra mà còn kéo cả Lục Tân Nam đến bệnh viện. Ban đầu, anh ta vì sĩ diện mà nhất quyết không chịu đi, phải sau rất nhiều lần tôi thuyết phục, anh ta mới đồng ý theo tôi đến bệnh viện.

Kết quả kiểm tra lần đầu ở bệnh viện cho thấy anh ta bị vô sinh. Vì sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta, tôi không dám nói ngay.

Sau đó, vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tôi kéo anh ta đến một bệnh viện khác.

Ở lần kiểm tra thứ hai, kết quả là thiểu tinh, t*ng trùng ít và kém hoạt động, nhưng vẫn có khả năng có con, dù xác suất rất thấp.

Khi biết được kết quả, tôi đã định nói với anh ta, nhưng đúng lúc đó ở đơn vị của anh ta xảy ra một chuyện.

Một người đồng nghiệp nam bị chẩn đoán thiểu tinh đã vì cảm giác tự ti mà tự sát. Điều này khiến tôi quá hoảng sợ, không dám mở lời với anh ta nữa. Thay vào đó, tôi cố gắng dỗ dành anh ta đồng ý làm thụ tinh nhân tạo.

Sau rất nhiều lần thử nghiệm, chúng tôi mới có được hai phôi thai thành công. Khi đó, thái độ của anh ta lúc nào cũng thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Tôi từng nghĩ anh ta khác với những người đàn ông khác, không quá đặt nặng chuyện con cái, chỉ muốn sống hạnh phúc với tôi.

Nhưng thực ra, anh ta tự tin đến mức cho rằng mình đã có "đứa con riêng" ở ngoài rồi. Làm sao anh ta còn quan tâm đến việc giữa chúng tôi có con hay không? Biết đâu, với tính cách tự luyến đến mức điên cuồng của anh ta, anh ta còn cho rằng việc không có con hoàn toàn là lỗi của tôi.

Cũng được thôi. Cứ để anh ta đắc ý thêm vài ngày nữa.

Tôi đã đến bệnh viện từ sớm và âm thầm bỏ đi hai phôi thai ấy. Nếu trời đã không cho người đàn ông này có con, tại sao tôi phải chịu khổ cùng anh ta? Tôi thà chọn kết thúc, hơn là tiếp tục mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn này.

Quả nhiên, Tiểu Niên không làm tôi thất vọng. Vì Lục Tân Nam phải sử dụng những thứ có estrogen trong thời gian dài, cơ thể anh ta ngày càng yếu, thậm chí xuất hiện một số đặc điểm của phụ nữ.

Khi đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra sự thật về estrogen. Tức giận, anh ta cầm kết quả kiểm tra về đối chất với mẹ con Diêu Nguyệt.

Trong cơn tức giận, Lục Tân Nam đã tát Diêu Nguyệt một cái thật mạnh.

Không thể chịu nổi nữa, Tiểu Niên đứng bật dậy, đẩy mạnh anh ta ngã xuống, hét lên: "Ai thèm quả thận của ông! Nếu không phải ông quyến rũ mẹ tôi, khiến cha tôi tức đến chết, sao tôi lại ra nông nỗi này? Ông đáng đời! Cả đời này ông cũng đừng mong có con!"

Thằng nhóc này sức lực thật không vừa, mà Lục Tân Nam thì yếu như cái vỏ trứng mỏng. Anh ta bị đẩy ngã lăn xuống cầu thang, ngất lịm ngay tại chỗ.

Khi tỉnh lại, anh ta phát hiện chân mình đã gãy, hơn nữa do tức giận quá độ mà xuất hiện triệu chứng đột quỵ.

Còn mẹ con Diêu Nguyệt, không những chẳng đoái hoài tới, mà còn hiếm khi vào viện thăm anh ta, chỉ mong anh ta mau chóng c.h.ế.t đi.

Như thế sao được? Chỉ mình Lục Tân Nam c.h.ế.t thì làm sao đủ?

Là một "người vợ cũ có lương tâm," lại là người "giàu có," tôi vội mời một lão trung y nổi tiếng đến điều trị cho anh ta, giúp anh ta thoát khỏi cơn đột quỵ.

Khi tôi đến bệnh viện thăm, anh ta tiều tụy không còn ra hình dạng con người. Nhìn thấy tôi, anh ta xúc động thốt lên: "Không ngờ là em bỏ tiền cứu anh. Thi Thi, anh thật có lỗi với em."

Tôi giả vờ khoan dung, thở dài nói: "Thôi mà, chuyện cũ qua rồi, nói mấy chuyện này làm gì. Thú thật, trước đây em đã từng rất hận anh, thậm chí còn nghi ngờ Tiểu Niên là con ruột của anh. Em đã lén làm xét nghiệm ADN, để giải tỏa mối nghi ngờ. Kết quả cho thấy, anh đúng là người tốt, chỉ đơn thuần là nhiệt tình giúp đỡ người khác thôi."

"Cái gì?"

"Sao thế?" Tôi giả vờ ngơ ngác hỏi.

"Không, không có gì!"

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Mặt anh ta tái xanh, đôi tay run rẩy đến mức không cầm nổi thứ gì.

Mục đích đã đạt được, tôi nhanh chóng rời đi, để lại một mình anh ta bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn.

Sau khi xuất viện, Lục Tân Nam lập tức kiện Tiểu Niên vì hành vi gây thương tích cho mình.

Diêu Nguyệt lo sợ con trai sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự, trong một lần cãi vã không cẩn thận lại đẩy Lục Tân Nam xuống cầu thang thêm lần nữa. Lần này, anh ta hôn mê suốt một tháng trong bệnh viện.

Trong khoảng thời gian đó, Diêu Nguyệt ký giấy bãi nại, đồng ý hòa giải để giảm nhẹ tội cho con trai mình.

Tôi hơi thất vọng. Nếu cô ta đã có dao, sao lại không "mạnh tay" hơn? Thật là phí công. Tôi bắt đầu cân nhắc liệu có nên tìm cách khác để "làm phong phú" thêm cuộc sống của cô ta không.

Nhưng Lục Tân Nam, bằng một cách nào đó, vẫn ngoan cường sống sót.

Bình Luận (0)
Comment