Người Chồng Mạo Danh

Chương 41

Phương Anh đã đưa Minh Hoàng về ngôi nhà mà trước kia bố từng bí mật mua ko cho mẹ biết. Cô cũng chỉ mới biết được sự hiện diện của ngôi nhà thông qua luật sư. Nhờ đó mà cô đã giam lỏng anh ở đấy.

Nhìn từ ngoài chắc chắn sẽ chẳng ai nghĩ đây là ngôi nhà để nhốt người cả vì cách thiết kế rất hiện đại và sang trọng. Lấy màu xanh làm chủ đạo, toàn thể ngôi nhà toát lên một ko khí đầy mát mẻ và tươi mới. Cô đoán bố đã có ý định dọn tới đây sống, bằng chứng là nội thất đều đầy đủ và tiện nghi. Có ti vi, tủ lạnh đầy thức ăn, giường ngủ.....

Cô giam lỏng Minh Hoàng ở trong nhà kho, nơi từng là phòng chứa đồ đầy bụi bẩn, chuột, gián thi nhau bò xem con nào chạy nhanh hơn. Anh ngồi trên một chiếc ghế gỗ, chân tay bị trói chặt. Toàn bộ ánh sáng mặt trời đều được thu bé lại bằng ô cửa sổ nhỏ tí giống như quạt thông gió.

Thuốc mê hết tác dụng Minh Hoàng tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê. Trong mơ anh đã thấy hình bóng của một bé gái tay cầm kẹo đi đi lại lại trước mắt anh. Cô bé đó thực sự rất quen thuộc nhưng anh lại chẳng có chút kí ức nào.

" Anh tỉnh rồi? " Phương Anh nhẹ nhàng xuất hiện, trên tay cầm một ống tiêm và một lọ thuốc nhỏ ko nhãn mác.

Anh nhíu mày: " Em muốn làm gì? " Anh cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây xích.

" Còn làm gì khi mà em trai anh đã giết chết bố tôi " Nhắc tới bố, lòng cô lại đầy lửa hận, cô hận đã ko thể ra tay trực tiếp giết chết Trần Minh Đức mà phải gián tiếp với anh trai của anh ta.

" Minh Đức? Thằng bé giết chết bố vợ sao? " Tuy ko phải là chồng của Phương Anh nhưng mối quan hệ giữa anh và bố cô diễn ra rất tốt đẹp. Vì thế anh ko ngại nhận ông ấy là bố vợ, đối với anh ông là một người bố rất tốt bụng, luôn yêu thương con gái lẫn con rể.

" ĐÚNG THẾ, tôi hận hai anh em các người "

Cô rút ống tiêm ra khỏi vỏ, bơm kim tiêm vào lọ thuốc. Thứ thuốc có màu đỏ, mùi hương mê hồn gây tê dại các giác quan của người ngửi.

" Là chất kích dục? " Anh đoán chắc một trăm phần trăm vì hồi trước anh từng bị một nữ đồng nghiệp bỏ thuốc, may nhờ Seola đến kịp, bằng ko anh đã mất đời trai lâu lắm rồi.

" Tôi định sẽ cho anh uống nhưng thật ko bằng với những nỗi đau mà tôi phải chịu đựng, chi bằng tôi tiêm vào cho anh ".

Minh Hoàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước bản tính khôn lường của Phương Anh. Tuy trước kia luôn làm tổn thương anh nhưng ko đến mức như bây giờ. Cả người anh run lên bần bật, lúc này tâm trí anh muốn vùng vẫy thoát khỏi cái dây xích bằng sắt nặng trịch. Vậy mà mọi cố gắng của anh đều tan vỡ khi cô chuẩn bị tiêm chất kích dục vào người anh.

" Đừng mà.......làm ơn dừng lại đi "

Phương Anh vén ống tay áo của anh lên và tiêm, cảm giác như bị kiến cắn dồn lên não, anh quằn quại trong đau đớn. Thuốc nhanh chóng ngấm vào máu, cả người anh nóng như lửa đốt. Trước mắt anh một thân hình quyến rũ, đường cong hình chữ S mờ mờ ảo ảo xuất hiện. Anh đoán đó chính là ảo ảnh mà chất kích dục đã gây nên. Anh lắc đầu thật mạnh, cố bỏ đi những hình ảnh ko đúng đắn đó ra khỏi đầu.

" Sao nào? Cần tôi đứa gái về cho anh quan hệ ko? " Nhìn anh như vậy, cô thấy rất hả hê. Tiếc nhất là ko thể nhìn cảnh " hai thân người sáp nhập vào nhau " thôi. Lúc đó dù anh ngày thường phũ với gái bao nhiêu thì lúc này sẽ lộ hết bản chất thật bấy nhiêu.

" Dừng lại......dừng lại......." Một giọt nước mắt vô tình rơi xuống làm gương mặt anh vốn đã điển trai lại càng thêm phần bí ẩn, cuốn hút.

Cơ thể ko chịu nghe lời mà uốn éo theo từng nhịp thở, nếu ko phải do bị xích tay chân thì anh ko thể chắc chắn rằng bản thân mình sẽ làm những chuyện xấu hổ nào nữa.

" LÀM ƠN DỪNG......LẠI.....Đi "
Bình Luận (0)
Comment