Người Chồng Máu Lạnh

Chương 157

“Chồng…” Một tiếng gọi, gương mặt nhỏ nhắn tái đi vì lạnh cọ nhẹ vào tay hắn, Duệ Húc vội vàng thu tay lại, dường như đang trốn tránh điều gì, hắn đi nhanh về phía phòng tắm, tiếng nước ào ào truyền tới. Khói nước mông lung, hắn mở mắt ra, ánh mắt màu trà đầy vẻ tuyệt tình. Hắn nhìn thân thể mình, cảm nhận được trên lưng có rất nhiều vệt đỏ, là vết cào của Trữ San. Tiếng nước truyền tới đánh thức Tô Lạc đang ngủ, cô xoay người, quay mặt về phía cửa phòng đang đóng, gương mặt cười nhợt đầy vẻ cô đơn mệt mỏi, cô… Rốt cuộc cũng đợi được hắn. Duệ Húc choàng áo tắm màu trắng đi ra, bước đi trầm ổn, sắc mặt lạnh lẽo, có lẽ hắn luôn luôn như vậy, rất ít khi nhìn thấy sự thoải mái của hắn. Hắn lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo đứng ra ban công, hút thuốc, ánh mắt đầy vẻ phức tạp, suy tư. Một đôi tay nhỏ vòng qua hông hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn, có chút căng thẳng, sợ hãi, hắn có thể cảm nhận rõ qua thân thể đang run lên phía sau. “Em không hỏi anh đi đâu làm gì sao?”hắn không quay đầu lại, vẫn nhìn ra khung cảnh bên ngoài, gương mặt lộ ra chút hối hận nhưng rất nhạt nhòa. Tô Lạc dán mặt mình lên lưng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không, cái gì em cũng không hỏi,” nhưng hắn không biết, để làm được như vậy cô đã khó khăn như thế nào, lại cố gắng lấy tinh thần như thế nào. Cô muốn đi từng bước, muốn một lần nữa cùng người mình yêu, yêu say đắm, dùng tất cả để yêu. Cô thực sự đã yêu hắn. “Chồng… Anh đói không? Anh có muốn ăn gì không, em đi làm cho anh?” Giọng nói dịu dàng vì một đêm chưa ngủ lại có chút yếu ớt khàn khàn. Đột nhiên hắn quay người lại, giật ra hai tay cô đang ôm hắn, ánh mắt lạnh lùng, tay Tô Lạc bị hắn nắm thực sự rất đau nhưng hắn chưa bao giờ biết. Cô vẫn cười, cười thật dịu dàng, thật dè dặt. Trái tim Duệ Húc cảm thấy phiền muộn, cả người cúi xuống, dừng sức hôn đôi môi tái nhợt của cô, hắn dùng sức hôn, dùng lực cắn, có phải hắn đang tự trừng phạt chính mình, hoặc giành cho ai đó, Tô Lạc ngẩn người, cuối cùng đưa hai tay vòng qua cổ hắn. Dùng sự dịu dàng của cô chào đón sự thô bạo của hắn. Cô không biết hắn bị làm sao, cô chỉ biết, chỉ cần hắn muốn, cô sẽ không từ chối, cô cũng không hiều sao mình lại ngu ngốc tới vậy, cô chỉ biết, cô thực sự yêu hắn quá nhiều. Hắn là chồng cô… “Sau này không được ngốc như vậy,” Duệ Húc buông lỏng cô, ngón tay đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, xoa nhẹ. Tô Lạc khẽ gật đầu, dán mặt lên lồng ngực hắn. Ngón tay Duệ Húc đặt trên tóc cô, trên người cô có mùi sữa tắm dịu nhẹ, hắn nhớ tới đêm qua hắn đã phóng túng như thế nào, nhớ tới hương nước hoa nồng đậm của một cô gái khác. Lúc này, hắn phát hiện, hắn không muốn đẩy thân thể nhỏ nhắn này ra, tay hắn đặt trên lưng Tô Lạc, ôm cô chặt hơn, cô là người con gái duy nhất chờ hắn, cũng là cô gái ngốc nhất, chỉ bởi vì một câu nói kia của hắn sao? Hắn nheo mắt lại, mùi hương thuốc lá còn bám trên đầu ngón tay, trong không khí nhạt dần nhạt dàn rồi biến mất. Một đêm hắn không về, hắn không nói nguyên nhân, cô cũng không hỏi, bọn họ vẫn như trước, nhưng Tô Lạc luôn cảm thấy có gì đó khác lạ, ví dụ như, hắn nói chuyện với cô ít hơn trước, dường như càng ngày càng xa cách cô. Cô nghĩ lại, nở nụ cười ngượng, không phải vì hắn nói ít đi mà là cô đã nói nhiều hơn. Duệ Húc làm viêc trong văn phòng, Tô Lạc nhàm chán ngồi vẽ lên giấy. Cô chăm chú vẽ, ngẫu nhiên nghĩ tới gì đó, khóe môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc. “Cô đang suy nghĩ gì vậy, không phải là Húc chứ?” Một tiếng nói xen tiếng cười truyền tới, Tô Lạc ngẩng đầu, thấy được Vệ Thần không biết đã đứng trước mặt cô từ khi nào, người này là mèo sao? Làm sao mà đi ra đi vào cũng không có gây chút tiếng động. “Không,” Tô Lạc tuy lắc đầu nhưng ánh mắt của cô đã bán đứng cô rồi, quả nhiên là một cô gái đơn giản, đi theo Húc thật là thiệt thòi cho cô, bản thân cũng không biết đã bị Húc lựa chọn, ăn đến ngay cả bã cũng không còn. “Đúng rồi, đây là tranh cô vẽ sao?” Vệ Thần không trêu cô gái đang đỏ mặt này nữa, có một câu vợ của bạn không thể chọc, bây giờ hắn đang cô đơn, làm thế sẽ giống như một kẻ vô lại, tuy rằng hắn không cho là như thế, nhưng người khác nhìn thấy có nghĩ được như hắn, cho nên, lời nào cũng có thể nói a, xem đi, cô thư kí của Húc không ngừng nhìn vào đây, có lẽ đang chuẩn bị tìm chuyện để tám. Vệ Thần nhíu mày, bọn họ có thể làm cái gì chứ, thật là phiền phức, nếu như muốn làm chuyện gì, còn mở cửa lớn để người khác nhìn như vậy sao? Trong lòng họ không có quỷ mà trong lòng mấy bà tám đã có một con quỷ rất to rồi. Hắn cúi đầu, cầm bức tranh Tô Lạc đang vẻ dở lên xem, đó là một hình vẽ kì quái, có màu sắc, lại không có hình dạng gì, nhưng màu sắc phối rất độc đáo, sử dụng những màu sắc đậm để tạo ra sự khác biệt, điểm này có chút giống Húc, màu sắc này thật đẹp, khiến người khác kinh ngạc, đẹp mà không hề thô tục, cái này quả đúng là một sản phẩm dở dang tuyệt vời. “Tử Lạc, cô có muốn tham gia cuộc thi thiết kế của công ty không, có lẽ cô sẽ thắng,” Vệ Thần đưa tay xoa xoa cằm, khóe môi khẽ nhếch lên, có lẽ Húc đã nhặt được một bảo vật rồi, có khi Tô Lạc chính là một thiên tài. Dù sao cũng nên trải nghiệm một chút, cô cũng sẽ không thiệt hại gì. “Anh nói tới cuộc thi thiết kế trang sức kia sao?” Tô Lạc cầm lại bức tranh, giọng nói có chút không chắc chắn, cuộc thi thiết kế của tập đoàn Húc Nhật gần đây chỉ có một, Vệ Thần không phải đang nói đùa chứ, làm sao cô có thể tham gia được, cô chỉ là một người tốt nghiệp đại học bình thường, học vấn cũng bình thường, không có gì đặc biệt, còn mấy bức tranh này đều vẽ theo sở thích, đều rất bình thường. “Đúng vậy, trừ cái kia ra, cô còn cho là cái nào nữa, được rồi, tôi sẽ đăng kí giúp cô, đến lúc đó sẽ cho Húc bất ngờ được không , cho dù là không thành công, nhưng ít nhất thì cô đã tham gia,” Vệ Thần đứng lên, vỗ tay một cái, bắt đầu làm chủ.
Bình Luận (0)
Comment