Người Chồng Máu Lạnh

Chương 163

“Mẹ anh là vợ hai của cha anh, anh luôn có ước muốn bà sẽ không bị vợ cả ức hiếp, cha anh nói với anh, chỉ cần anh có thể giải quyết được vấn đề của Ôn Thị, anh sẽ ngồi lên chức tổng tài…” Mặc cho Tô Lạc có muốn nghe hay không, Vũ Nhiên lãnh đạm nói, nói môt câu chuyện như một câu chuyện của người khác, thật bình tĩnh, Tô Lạc định bước đi liền dừng lại, vì cô nghe được tập đoàn Húc Nhật. “Vì thế anh đã tìm tới người giành được hạng múc kia, tập đoàn Húc Nhật, tìm tới Lê Duệ Húc, em có biết Duệ Húc đã đưa ra điều kiện gì với anh không?” Hắn bưng chén cà phê, lại ngừng một chút. Nhìn Tô Lạc đưa lưng về phía hắn, cả người run lên, bọn họ đã yêu nhau ba năm, với cô, nhiều hay ít, hắn đều hiểu. “Anh không cần phải nói, anh nghĩ em cũng biết, điều kiện của hắn chính là anh cưới Tề Trữ San, chỉ là anh không nghĩ ra được hắn làm như vậy vì cái gì, còn em, em có biết không? Lạc Lạc, dù sao bây giờ hắn cũng là chồng em…” Hắn nhấn mạnh chữ chồng,… Thực ra hắn cũng mang máng đoán được, nhưng nếu không bị vạch trần, thì đúng là, Lê Duệ Húc kia, thực sự tàn nhẫn, đối với chính mình còn tàn nhẫn như vậy, càng không nói đối với người khác. Hắn uống ngụm cà phê đã nguội lạnh, cảm giác đau khổ càng nhiều thêm, ngẩng đầu, đã không nhìn thấy bóng dáng Tô Lạc, “Lạc Lạc, có lẽ chuyện này với em là quá mức tàn khốc, nhưng, em nhất định phải biết, Duệ húc, hắn không có khả năng một lúc có được cả hai người phụ nữ, anh không thể mà hắn cũng không thể.” Vũ Nhiên nhếch môi cười lạnh lẽo, Ôn Vũ Nhiên của ngày xưa đã hoàn toàn biến mất. Tô Lạc chạy ra, cho dù gió không ngừng tạt vào mặt vào người, trán cô vẫn lấm tấm mồ hôi, cô dùng sức nắm chặt mảng áo trước ngực, trong nháy mắt, cô cảm giác trái tim mình như vỡ vụn. Đây không phải là thật, không phải, không phải hắn ép Vũ nhiên cưới Trữ San, cô không muốn tin, âm mưu này xuất phát từ hắn, cô muốn đi hỏi, muốn đi hỏi hắn sự thật có phải vậy hay không, vì sao? Cô không muốn đoán, cô chỉ muốn biết sự thật. Cô vẫy một chiếc taxi, ngồi trên xe, cả người không ngừng run lên. “Cô gái, cô không sao chứ?” Tài xế tốt bụng nhìn sắc mặt của cô không tốt, lo lắng hỏi, cô gái này không phải bị bệnh chứ, cả người không ngừng run rẩy, sắc mặt còn tái mét như vậy. “Không có chuyện gì… Cảm ơn.” Tô Lạc nở nụ cười gượng gạo, tay đặt trên đầu gối dùng sức nắm chặt. Chiếc xe dừng lại, cô đi ra, nhìn tòa nhà bốn năm tầng này, lần đầu tiên, có một cảm giác sợ hãi bao phủ lấy cô, cô sợ phải đi vào, sợ những thứ mà mình sẽ được biết. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào, thỉnh thoảng có những ánh mắt khác thường nhìn cô, cô là phu nhân tổng tài, nhưng lại không có một đám cưới hoành tráng nào được diễn ra, chính miệng Duệ Húc thừa nhận thân phận cô, mà hiện tại cô vẫn như một ánh sáng không tồn tại. Cô vào thang máy chuyên dùng cho phòng tổng tài, thang máy lên một tầng, tim của cô đập nhanh hơn một phần, cho tới khi cửa thang máy mở ra, cô vẫn muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng cô biết, có một số việc, dù bây giờ không muốn biết, sau này vẫn phải biết. Cô mở cửa phòng tổng tài, bên trong, Vệ Thần và Duệ Húc đang trao đổi gì đó, Vệ Thần nhìn thấy cô, trong mắt hiện lên gì đó, cuối cùng chỉ giống như trước kia, hé môi.” Tôi đi ra ngoài trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.” Vệ Thần đi qua người Tô Lạc, có gì đó muốn nói với cô, cuối cùng đành lắc đầu rời đi. Húc, hắn đã quyết, không có ai có thể thay đổi. “Em…” hai bàn tay Tô Lạc đan vào nhau, cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Duệ Húc, cô chỉ có thể bật ra một từ, không thể nói gì thêm. “Cũng đúng lúc anh có việc muốn nói với em,”Duệ Húc buông chiếc bút trong tay xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua cô, không có một chút ôn nhu nào giống như trước kia, trong mắt hắn dường như tất cả những gì đã từng có đối với cô, toàn bộ đều đã biến mất hoàn toàn. Thậm chí hắn còn không nhìn cô, hiện tại sự có mặt của Tô Lạc với hắn mà nói chỉ giống như một người ngoài, là nhân viên của hắn, không, thậm chí đến nhân viên cũng không phải. “Anh nghe nói, em muốn tham gia cuộc thi thiết kế của công ty?” Giọng điệu bình thản, nghe không ra buồn vui trong đó, nhìn không rõ được cảm xúc, thản nhiên hỏi, không có chế nhạo, cũng không có cổ vũ. “Vâng,” Tô Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở cửa nhìn hắn, dường như giữa họ có một khoảng cách mà cô không thể nào bước qua được. Cô muốn tới gần hơn một bước, hắn lại lạnh lùng hơn, như muốn từ chối. “Em đi xuống tầng mười ba đăng kí đi, nếu em muốn học thiết kế, nơi đó sẽ giúp em rất nhiều, Vệ Thần đã dặn qua rồi, em cứ trực tiếp tới thì tốt hơn.” Duệ Húc lật tài liệu trong tay, thỉnh thoảng sẽ kí tên mình dưới tập tài liệu, nhìn qua có vẻ hắn đem hết tâm trí lên tài liệu này, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn đáng chết, ánh mắt hắn luôn hướng tới cô. “Nếu không có việc gì, em có thể đi xuống rồi, hiện tại anh rất nhiều việc,” Hắn tiếp tục cầm tài liệu lên đọc, cố ý không nhìn tới sắc mặt tái mét của cô. Cả người Tô Lạc run lên, cô xoay người, đóng cửa lại, cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng, hắn lại không cho cô bất kì cơ hội nào. Âm thanh giày cao gót giẫm trên sàn nhà truyền tới, Tô Lạc ngước mắt lên, nhìn thấy Trữ San hết sức kiêu căng đi tới, Trữ San đi tới cạnh Tô Lạc rồi cố tình dừng lại, cười dịu dàng nhìn Tô Lạc, ” Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi, nghe nói cô muốn tới tầng mười ba để học thiết kế, chúc mừng cô, cô phải hết sức cố gắng đấy, đây là cơ hội mà Húc cho cô,” Trữ San gằn từng tiếng, giống như bố thí cho Tô Lạc, mỗi chữ đều như cây kim đâm thẳng vào tim cô. Tô Lạc cắn cắn môi dưới, cô tình nguyện không cần cơ hội như vậy, thật sự… Tình nguyện không cần. Trữ San nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô, khóe môi cong lên như cười như không, “Tôi phải đi trước, cô Tô, chúc cô làm việc thật tốt, còn nữa, nếu thật sự cô có thể thiết kế cái gì đó, cuối cùng chúng đều ở trên người tôi.” “Nhưng, tôi sợ…” Ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Tô Lạc, lộ rõ sự chế nhạo ngày một tăng, “Cô hình như không biết, Húc con người này thực sự rất kén chọn,” Trữ San có ý muốn nói, có dù Tô Tử Lạc có cố gắng thế nào, đều không thể lên mặt bàn được. (Hình như là sẽ không thê leo cao, không thể thay đổi được ….) Trong lòng Trữ San, từ đầu tới cuối đều không đem Tô Lạc vào trong mắt. Đối với cô mà nói, Tô Lạc chỉ là một tên hề mà thôi, Vũ Nhiên cô đã đoạt được, còn Duệ Húc, cô cũng tự nhiên mà đoạt lấy.
Bình Luận (0)
Comment