Người Chồng Máu Lạnh

Chương 185

Duệ Húc vỗ nhẹ lên mặt cô, động tác khiến cả hai đều lặng người đi một chút, đây không phải động tác hắn thường làm, người này từ trước tới nay đều có nề nếp, không bao giờ lộ rõ sự tán tỉnh đối với phụ nữ, với Trữ San hắn đều trực tiếp dùng hành động, không phải động tác dỗ giành như thế này. Môi hắn khẽ mím, sau đó cúi người, dùng sức hôn lên môi Trữ San, mút lấy, khiêu khích, quấn lấy lưỡi cô, một nụ hôn nồng nhiệt cực kì uyển chuyển, hai đầu lưỡi thỉnh thoảng lại vòng qua nhau, tất cả trở lên ám muội, tình cảm mãnh liệt bùng phát. Một lúc sau, Duệ Húc mới buông Trữ San đang thở dốc ra, sắc mặt cô ửng hồng, trái tim đập mạnh càng khiến mặt cô đỏ hơn. “Tan tầm chờ anh,” Hắn đặt cằm lên bả vai Trữ San, cô khẽ gật đầu, một cô gái thông minh sẽ biết khi nào phải dừng lại, coi như cô thật sự muốn cùng hắn ở đây… Nhưng cô vẫn đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn rồi mới đi ra ngoài, không vội, cô và hắn còn nhiều thời gian. Khi cánh cửa đóng lại, Duệ Húc nhìn bàn tay mình, nháy mắt, dục hỏa vừa dâng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn đặt tay lên trán, không biết, tột cùng là hắn đang bị làm sao đây. Trong một gian phòng, trên chiếc giường lớn xa hoa có hai người không ngừng quấn lấy nhau, làn da màu đồng của người đàn ông hòa cùng làn da trắng nõn của cô gái, lại thêm những tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng truyền tới, thật sự khiến cho người khác đỏ mặt, thật lâu sau đó, khi tất cả trở lên yên lặng, trên người đàn ông đầy mồ hơi mới rời khỏi thân thể của cô gái. “Húc, hôm nay anh mạnh…” Trữ San dựa vào lồng ngực Duệ HÚc, ngón tay trượt nhẹ trên ngực hắn, hắn đúng là muốn cô ngừng mà không được, người đàn ông này ở trên giường thật khiến người khác bất ngờ, thật khiến cô có cảm giác sung sướng muốn chết, mỗi lần đều như vậy, cái này những người đàn ông khác vốn không thể cho cô. “Uhm,” Duệ Húc nhắm mắt lại, ôm cô gái vào lòng, nhưng cảm giác vẫn không đúng, dường như thân thể cô không đủ nhỏ nhắn, tay hắn dời đến hông cô, một chút thịt thừa cũng không có, thân thể tốt như vậy, hắn còn gì mà không hài lòng, hắn đưa tay âu yếm cô, hắn chỉ cần biết hắn yêu cô là được rồi. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối, thân thể cảm thấy thỏa mãn, còn trái tim hắn… Dường như càng thêm trống rỗng. “Trữ San,” Duệ Húc cúi đầu, nhìn thấy cô gái bị dục vọng làm điên đảo càng xinh đẹp hơn, đưa tay đặt lên gương mặt xinh đẹp đó, trán hắn càng nhăn chặt hơn, “Ngày mai hắn sẽ trở lại, không thể coi hắn là kẻ ngốc, so với tưởng tượng của em hắn thông minh hơn rất nhiều.” Hắn cũng không nói rõ, một cô gái thông minh như Trữ San nhất định sẽ hiểu rõ ý tứ của hắn, cô nên đưa ra một sự lựa chọn, Duệ Húc không có khả năng đi làm người tình của một phụ nữ đã có chồng, cô cũng không thể ở bên cạnh hai người đàn ông cùng một lúc, dù sao hắn cũng là người kiêu ngạo, dù là yêu cũng chưa đến mức không buông tay đươc, hắn vẫn sẽ buông tay. “Húc… Em…” Trong lòng Trữ San rối loạn, không biết phải trả lời như thế nào, sự phức tạp che kín ánh mắt cô, thật không biết phải đưa ra đáp án thế nào với câu hỏi của hắn, quả thật, đây là chướng ngại lớn nhất giữa họ, nếu không đi qua một bước này, bọn họ ai cũng không thể yên ổn. “Húc, nếu em ly hôn, anh có thể kết hôn với em không.. Dù sao, bên cạnh anh vẫn có Tô Lạc..” Trữ San cúi đầu, che dấu suy nghĩ của mình trong đáy mắt, kì thực, cô đã nghĩ tới, hai người đàn ông cô đều muốn… Nhưng cô không biết cô có thể làm thế được không. Nếu cô buông tha cho Ôn Vũ Nhiên, như vậy cô cần chiếm được toàn bộ nhưng gì là của Duệ Húc bởi vì cô đã cho hắn òoàn bộ những gì là của cô. Ngón tay Duệ Húc đặt trên tóc cô khẽ cứng lại, trong giọng nói có chút gì đó do dự, “Em không cần nghĩ tới cô ta, cô ta chỉ là quân cờ của anh,” Một câu nói vô tình lại khiến tim hắn nhói đau. “Một quân cờ, không hơn không kém,” “Em biết rồi,” Trữ San nở nụ cười dịu dàng, chỉ động hôn lên môi hắn, Duệ Húc không ngắn lại, từ bị động chuyển thành chủ động, hắn đưa lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô, lúc này chỉ là một nụ hôn thuần khiến, giống như hai người đang muốn chứng minh cái gì đó. Thân thể hai người lại quấn lấy nhau, không từ bỏ một phút giây. Từng cơn gió bên ngoài nhẹ thổi vào cũng không có cách nào làm bớt không khí nóng bỏng bên trong. Vẫn là cơn gió đó, thổi qua một căn nhà thật lớn, nhưng chỉ khiến ọi thứ thêm lạnh lẽo buồn tẻ, Tô Lạc ngồi trước bàn ăn, trước mặt cô là một bắt cơm, còn có chút cải thìa, trong tủ lạnh chỉ còn một chút rau cũng sắp úa vàng, có lẽ ngày mai cô phải đi mua chút đồ ăn, trước kia đều có người đi mua, hiện tại trái tim hắn đã không còn ở đây. Người không ở đây, tủ lạnh cũng trống rỗng… Dù sao cũng chỉ có mình cô ăn, nhiều hay ít không thành vấn đề, cô có thể nhịn đói nhưng đứa bé đáng thương, không thể bị đói được. Cô dùng sức nuốt xuống một ít cơm, tự tay mình nấu, không hề khó ăn, nhưng cô lại chẳng muốn ăn gì cả Ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, lại một đêm, cô không cần đoán cũng biết hắn đi nơi nào. Hắn đi gặp cô ấy, thậm chí một đêm tốt đẹp đang chờ đón hai người họ, còn cô chỉ có một mình. Cô ăn xong cơm, rửa bát, rồi mới đi về phía phòng mình, đi lên tầng, cô dừng bước lại, nhìn về phía phòng Duệ Húc rồi bước tới, đêm thật im lặng, nơi nay chỉ có âm thanh bước chân cô vọng lên thật rõ ràng. Cô không sợ nhưng cảm giác thật hiu quạnh đến nghẹt thở. Chỉ có bước chân cùng bóng dáng của mình làm bạn, Tô Tử Lạc… Thật cô đơn. Cô đẩy cánh cửa kia ra, bên trong mơ hồ có hơi thở của hắn, cô đi vào, cầm lên một chiếc áo khoác của hắn, chiếc áo bị bẩn , cô muốn mang đi giặt, vô tình lướt qua chiếc giường lớn, ánh mắt cô lại thêm đau xót. Cô bước từng bước nhỏ lại gần, dựa vào chiếc giường có hơi ấm của hắn, thỉnh thoảng cọ mặt vào chiếc gối, thật sự có hơi thở của hắn, cho dù người đàn ông vô tình như thế nào, thì cô vẫn yêu hắn… Thực sự yêu hắn. Chồng, hắn có biết không? Cô tưởng cô yêu Vũ Nhiên rất nhiều, nhưng cô đã biết cô sai lầm rồi, có môt loại tình yêu có khi đã không còn trái tim. Cô úp mặt vào chiếc gối của hắn, mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, chảy dài lên chiếc gối rồi biến mất. Không biết đã qua bao lâu, khi cô mở mắt ra, dường như đã rất muộn, cô đã ngủ quên, cô có chút luyến tiếc rời khỏi, không thể ,cô không thể rời đi, cô sợ, cô thực sự sợ, sợ chính mình sẽ sụp đổ, còn có đứa bé nữa.. Cô không thể…
Bình Luận (0)
Comment