Người Chồng Máu Lạnh

Chương 262

Con gái cô bây giờ tốt lắm, có sữa uống, có người chăm sóc, Tử Lạc, sau này cô nhất định sẽ báo đáp Tử Lạc, cô thực sự rất biết ơn cô ấy.

Đúng giờ một chiếc xe lại xuất hiện ở nơi đó, một người đàn ông bước ra, hắn vẫn đứng đây, từ xa nhìn thấy thứ, tuy không thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, nhưng như vậy hắn đã thỏa mãn rồi, hắn vẫn chưa được gặp người mà hắn muốn gặp, cũng chưa nói được những điều hắn muốn nói, vậy mà hắn vẫn cảm giác hài lòng, bời vì cô ở rất gần hắn, hắn tin nhất định cô đang ở đây, chỉ là cô không bước ra mà thôi, hắn tin và hắn sẽ đợi, vợ của hắn luôn là người mềm lòng và là một cô gái lương thiện.

Chính bản thân hắn đã làm sai, tất cả là sự trừng phạt giành cho hắn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hắn vẫn đói bụng, hắn không dám ăn, sợ ăn sẽ mất thời gian, thời gian hắn tới đây không được nhiều, hắn cảm giác thời gian của mình càng ngày càng ít, công việc, về nhà, còn tới đây, tất cả đã khiến hắn gầy đi rất nhiều.

Hắn biết nhưng mỗi ngày hắn đều tới đây, khoảng thời gian hắn tới đây cũng là khoảng thời gian hắn cảm thấy vui vẻ nhất.

Cậu bé kiễng chân nhìn nhìn, ánh mắt đáng yêu không ngừng chớp, nhìn nhìn người trong phòng bếp, cậu bé cầm lấy bình sữa, lại giống như trước, mở cửa cả người lắc lư chạy ra ngoài.

Duệ Húc cảm thấy cảm người đói đến bụng cũng đau, hắn liếm môi, bờ môi lâu không được uống nước khô khốc, hắn chính là đang tự tra tấn chính mình.

Hắn cảm giác quần mình bị kéo kéo nhẹ, ánh mắt nhìn xuống, thấy một cậu bé mập béo.

“Chú chú, sữa sữa…” Bánh Bao Nhỏ giơ bình sữa lên, kiễng chân nhìn Duệ Húc, trái tim Duệ Húc như đập nhanh hơn, hắn ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bao Bao, khi hắn nhìn gương mặt mập mạp của Bao Bao, trái tim như bị thít lại.

Cái này làm sao có thể, làm sao có thể…. Ngón tay hắn run rẩy vuốt ve gương mặt trắng nõn của Bao Bao, cậu bé chớp chớp đôi mắt màu trà nhìn hắn.

Ngón tay hắn vuốt ve trên mặt cậu bé, gương mặt này, ánh mắt này, sao lại giống hắn như vậy.

“Bánh Bao Nhỏ…” một giọng nói lo lắng của phụ nữ truyền tới, sau đó là bóng người bước ra khỏi cửa, khi hai người nhìn tháy nhau, nhất thời đều im lặng, “Mẹ…” Bao Bao chạy về phía Tô Lạc, kéo kéo ống quần Tô Lạc, “Mẹ, chú chú đói đói…” Cậu bé ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt đáng yêu, khiến Duệ Húc cảm thấy hốc mắt ươn ướt. Hắn đã nhìn thấy ảnh chụp chính mình khi còn nhỏ, khi đó, hắn và Bánh Bao Nhỏ giống nhau như đúc.

Không phải nói, con hắn đã không còn hay sao, không phải nói, Bánh Bao Nhỏ là con riêng của Bạch Thiếu Triết hay sao, vì sao, vì sao, Bánh Bao Nhỏ lại giống hắn như vậy…

Tô Lạc vội ôm Bánh Bao Nhỏ vào lòng, dường như cảm thấy mẹ mình có chút bất ổn cho nên Bao Bao vô cùng ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ, gương mặt nhỏ nhắn vẫn hướng về phía Duệ Húc, ánh mắt màu trà xinh đẹp vẫn nhìn về phía Duệ Húc.

“Vợ…” Môi hắn khẽ hé, bờ môi nứt nẻ vừa động, hắn đã có thể cảm nhận được vị máu ở đầu lười. “Lạc Lạc…” Câu xưng hô này đã bao trùm tất cả tình cảm của hắn, hắn từng bước bước lên, ánh mắt chăm chú nhìn Bao Bao trong lòng Tô Lạc.

“Anh có thể ôm nó không?” Duệ Húc từ khi nào lại trở nên cẩn thận như vậy, hắn chỉ sợ hắn lớn tiếng một chút, hai người trước mặt hắn sẽ biến mất.

Hắn có thể ôm sao? Có thể ôm sao? Đứa bé này có thể chính là con của hắn.

Tô Lạc ôm chặt Bao Bao vào lòng, cả người run lên, “Lê Duệ Húc, đứa bé là con tôi, không phải là của anh.”

Duệ Húc nắm chặt tay lại, mọi loại cảm xúc đều lộ ra ánh mắt, cuối cùng tối đen lại, “Anh biết, anh chỉ muốn ôm nó một chút,” môi hắn thoáng hiện nét chua xót, hắn biết, hắn biết rất rõ.

Tô Lạc xoay người, nhìn hắn với ánh mắt coi hắn giống như ánh mắt của bọn cướp, hắn sẽ cướp đi hạnh phúc vất vả lắm cô mới có được, sẽ cướp đi Bánh Bao Nhỏ, còn cướp đi sự tĩnh tâm mà cô mới lấy lại được.

Gặp phải người đàn ông này chính là tai họa lớn nhất trong cuộc đời cô, nhưng bản thân cô cũng không biết, đối với Duệ Húc, gặp được cô cũng chính là kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Lê Duệ Húc sớm đã không còn là Lê Duệ Húc lãnh khốc vô tình trước kia nữa.

“Mẹ… Chú chú đói đói,” Bàn tay nhỏ bé của Bao Bao kéo kéo áo cô, Tô Lạc khẽ mím môi, hàng lông mi run run không biết vì sao cảm thấy rất khổ sở.

Cô ôm Bánh Bao Nhỏ đi về phía cửa, khi đi tới cửa lại dừng lại, “Vào đi.” Giọng nói không lớn, cũng khiến sự thống khổ trong mắt Duệ Húc nháy mắt biến thành niềm vui. Không ngờ lại tốt như thế.

Hắn bước nhanh tới, ánh mắt không rời khỏi Bao Bao trong lòng cô, đứa bé này đúng là con của hắn phải không? Hai tay hắn có một lớp mồ hôi mỏng, sự hồi hộp như này cũng là lần đâu tiên hắn trải qua.

Duệ Húc đi theo Tô Lạc vào nhà, căn nhà này không lớn như nhà hắn, nhưng cũng rất sạch sẽ, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, ánh mắt hắn có chút ghen tuông, cái này hắn là do cô làm đi. Trước đây hắn cái gì cũng không biết, cho tới cô rời khỏi, hắn mới biết được, khi cô đi rồi, không còn ai chuẩn bị quần áo, chuẩn bị nước tắm cho hắn, ngay cả xếp loại, Trữ San lại chỉ biết dọn dẹp cho bản thận, còn hắn mỗi ngày đều không biết phải mặc cái gì.

Tô Lạc buống Bao Bao xuống, cô đi vào bếp, chuẩn bị một bát mì.

“Chú chú, sữa sữa…” đôi chân mập ngắn chạy tới trước mặt hắn, dường như cậu bé rất thích hắn, cậu bé dùng sức giơ tay lên, đem sữa mình đặt trước mặt Duệ Húc, sẵn long chia sẽ sữa cậu bé thích uống nhất với Duệ Húc.

“Chú chú không uống, Bao Bao uống…” Hốc mắt hắn hồng hồng nhìn cậu bé đáng yêu kia, ngón tay mập mạp đặt lên gương mặt phúng phính đáng yêu, Đồng Đồng ở cách đó không xa nhìn bọn họ, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự tò mò.
Bình Luận (0)
Comment