Diệp Thiên Bách nghe vậy thì nhìn nghiêm túc về phía Hà Ngọc Sinh trong giây lát, sau đó thốt ra ba chữ.
“Ông có bệnh!” Diệp Thiên Bách lạnh nhạt nói. “Tôi..."
Hà Ngọc Sinh nghe xong nhất thời cũng không kịp phản ứng, Diệp Thiên Bách đang mắng ông ta sao?
“Nếu tôi có chỗ nào làm không tốt, cậu Diệp muốn mắng thì cứ mắng, tôi đáng bị mắng.”
Sau một lúc, Hà Ngọc Sinh nở nụ cười nói.
“Tôi không mắng ông, ông thật sự bị bệnh, bệnh thận, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu muộn thì có thể phiên phức hơn đó.”
Diệp Thiên Bách cười lắc đầu.
“Hả?”
Nghe được những lời này, Hà Ngọc Sinh lại sững sờ.
“Tôi đi trước đây."
Diệp Thiên Bách nói lời tạm biệt, đạp chân ga, sau đó lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe Diệp Thiên Bách đi xa, Hà Ngọc Sinh đơ người một lúc lâu. “Lãnh đạo, lãnh đạo?”
Trịnh Vân thấy Hà Ngọc Sinh ngây người thì gọi ông †a vài lần, lúc này ông ta mới phản ứng lại.
“Này, Tiểu Trịnh, cậu Diệp nói tôi bị bệnh, cô nói xem cậu ấy có ý gì?”
Hà Ngọc Sinh hỏi. “Cậu ấy không phải là đang mắng ông chứ?”
Trịnh Vân nghỉ ngờ hỏi, vừa rồi cô ta cũng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Cậu ấy nói cậu ấy không mắng tôi, tôi thực sự bị bệnh, tôi bị bệnh thận. Cậu ấy kêu tôi đến bệnh viện kiểm tra. Hà Ngọc Sinh nói một cách nghiêm túc. “Ừm, nhìn ông cũng thấy có chút hư đó.” Trịnh Vân sững sờ một lát rồi nói.
“Cái gì gọi là có chút hư? Cô có biết ăn nói không, không biết thì im miệng.”
Hà Ngọc Sinh nghe cô ta nói xong, ông ta không nói nên lời.
“Khụ khụ......"
Trịnh Vân xấu hổ ho nhẹ, cái gọi là bệnh thận đều không phải là thận hư sao?
“Tôi tan làm trước đây.” Hà Ngọc Sinh hơi bực bội. “Lãnh đạo Hà, còn chưa đến giờ tan làm!”
Trịnh Vân có chút bối rối.
“Tôi xin phép nghỉ, cứ nói tôi đến bệnh viện kiểm tra, đợi đến khi chúng ta tan làm thì bệnh viện cũng tan làm rồi”
Hà Ngọc Sinh nói xong thì lái xe rời đi.
Thấy Hà Ngọc Sinh rời đi, Trịnh Vân có chút xấu hổ.
Xem ra tám phần có bệnh, hơn nữa còn là thận hư.
Hà Ngọc Sinh lái xe, vẻ mặt lo lắng.
“Gần đây mình cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, có phải thật sự bị bệnh rồi không?”
“Sao cậu ấy biết mình bị bệnh thận?” “Vị bác sĩ nổi tiếng cấp quốc gia này thật sự giỏi như vậy sao? Chỉ cần nhìn một chút đã biết mình bị bệnh rồi?”
Hà Ngọc Sinh tự lẩm bẩm, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, đến bệnh viện kiểm tra là tốt nhất, cũng để xem vị bác sĩ cấp quốc gia này có thật sự giỏi như vậy không.
Nghĩ vậy, Hà Ngọc Sinh nhẹ nhàng đạp ga và tăng tốc.
Sau khi rời khỏi Sở Y tế, Diệp Thiên Bách về nhà. Chung Linh Hi tan học lúc bảy giờ tối, vẫn còn sớm.
Trên đường về nhà, anh mua rất nhiều rau rồi làm bữa tối trước khi đi đón Chung Linh Hi.
Khoảng bảy giờ tối, Diệp Thiên Bách lái xe đến gần Đại học Quốc gia Giang Thành, anh xuống xe, đợi Chung Linh Hi ở nơi cô hẹn gặp.
Diệp Thiên Bách dựa vào bên cạnh xe, lấy điện thoại ra, sau đó nhìn xung quanh, dường như thấy phong cảnh xung quanh không tệ, vì vậy anh giơ điện thoại lên chụp ảnh.
Nhưng một lúc anh vẫn không nhấn nút chụp, bởi vì anh hoàn toàn không bật máy ảnh, màn hình điện thoại cũng chỉ một màu đen.
Màn hình điện thoại phản chiếu hình ảnh sau lưng, phía sau anh không xa có một người đang lén lút nhìn trộm.
Khóe miệng Diệp Thiên Bách nhếch lên một tiếng giễu cợt, từ hình ảnh phản chiếu trên điện thoại, anh có thể nhận ra người này chính là người anh em đã đi theo Vạn Thiếu Hạo cả ngày hôm nay, anh không biết cậu ta tên gì.